Đường Noãn mỉa, liếc bà Nhậm đang ghế , cúi ghé tai thì thầm: “Đó là vì trêu bà ?”
“Mau đưa xem nào.”
Vừa cô túm lấy tay áo của Diệp Thù Yến.
Hơi thở ngọt ngào bên tai như vẫn còn lưu , ánh của Diệp Thù Yến dừng ngón tay mảnh khảnh của cô, cuốn album trong tay cô cướp về.
Đường Noãn lật xem một cách thích thú, nụ giống như một con hồ ly nhỏ trộm miếng thịt, đó chỉ một chiếc túi phiên bản giới hạn. Cô cảnh giác liếc bà Nhậm, lén lút chỉ cho Diệp Thù Yến xem: “ cái .”
Bà Nhậm thấy dáng vẻ thần thần bí bí của Đường Noãn, tốn ít sức mới tìm thứ mà Đường Noãn từ trong cuốn album tương tự tay .
Thế là đợi đến phiên đấu giá chiếc túi phiên bản giới hạn , bên MC mới giới thiệu xong, bà Nhậm trực tiếp thêm một trăm vạn so với giá gốc đưa , bà nghĩ để cho Đường Noãn chịu khoản lỗ thì mới cảm thấy cân bằng .
Đường Noãn kinh ngạc bà , ánh mắt hừng hực ý chí chiến đấu. Thấy dáng vẻ , bà Nhậm mỉm , cho dù cô tăng lên bao nhiêu nữa thì bà cũng sẽ theo.
Kết quả là đợi lâu , chẳng thấy Đường Noãn giơ bảng nữa.
MC gõ búa, bà Nhậm kiềm mà hỏi: “Cô cần ư?”
Mặt Đường Noãn bày vẻ đáng thương, ngưỡng mộ : “ cũng bất lực, bà Nhậm cố lên.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-215.html.]
Bà Nhậm: …Diệp Thù Yến thể nhịn nữa mà xoay đầu cô , đồ vô lương tâm , là bạn thù thì cũng một cái giới hạn chứ.
Sau khi tiêu phí ba trăm, bốn trăm vạn, cuối cùng bà Nhậm cũng dần bình tĩnh sự trấn an của ông Nhậm. Ánh mắt Đường Noãn sáng như thuỷ tinh Diệp Thù Yến, thấy dáng vẻ của cô, chỉ hừ lạnh một tiếng. Đợi đến khi bộ trang sức tiếp theo giới thiệu, Diệp Thù Yến thản nhiên bảo Đường Noãn giơ bảng lên.
Đường Noãn ngẩn , bà Nhậm rõ ràng nhận thua mà? Cái cần . Diệp Thù Yến : “Giơ .”
DTV
Dựa sự tín nhiệm đối với , Đường Noãn giơ bảng lên, bà Nhậm quả thật theo, ngược mấy tranh giá với cô, nhưng Diệp Thù Yến vẫn bảo cô tiếp tục tăng giá. Cô thật hiểu đang gì, chỉ ngoan ngoãn tăng giá theo lời dặn.
Cho đến khi MC bắt đầu gõ búa, trang sức sắp thuộc về cô, Đường Noãn mới ngơ ngác Diệp Thù Yến. Diệp Thù Yến cúi xuống cô: “Hiếm khi đến một chuyến, cũng đấu giá vài cái, bằng nghĩ rằng tiền.”
Đường Noãn: ! ! !
Cô cần ! Những món quà trợ lý Văn chọn giúp cô là đủ lắm . Đứa ngốc nào sẽ cảm thấy tiền chứ? Anh là đại lão, cần gì đến nơi kỳ quái để vẻ chứ. mà thuật tâm của Diệp Thù Yến lúc mất tác dụng, những tiếng lòng của cô mà còn xụ mặt đấu giá thêm hai món nữa. Đương nhiên Đường Noãn nhất quyết chịu giơ bảng, Diệp Thù Yến đành tự giơ lên. Anh giơ lên, chẳng nào thèm cạnh tranh với cả, cứ như mà mua món hàng.
Khi đấu giá kết thúc, con tim Đường Noãn như đang rỉ máu: Bốn trăm vạn ơi là bốn trăm vạn. Cô mắc nợ bốn trăm vạn! Có còn công lý hả trời. Diệp Thù Yến ở phía xoay đầu , thấy Đường Noãn ở phía , tâm trạng mới dễ chịu một chút: “Mau lên.”
Đường Noãn tức c.h.ế.t : “Hay là cho mang thẳng đến nhà , nhà em chỗ để.”
Diệp Thù Yến lời nào, ôm cô đến phòng VIP. Nhân viên công tác cầm một hộp trang sức : “Diệp tổng.”
Diệp Thù Yến tiến lên phía nhận lấy: “Cảm ơn!”