“Hắn là mấy trả thêm cho chúng 1540 vạn.”
Đường Kim Hâm : “ tính đúng ? Cả nhà Đường Thắng An trăm triệu ngờ tới, bọn họ những lấy tiền, mà ngược còn nợ đối phương hơn một ngàn vạn! Tất nhiên bọn họ sẽ chấp nhận.
DTV
Nhiều tiền như , Đường Sương cũng vứt bỏ mặt mũi, vẫn mạnh giọng như cũ : “Trang sức và túi xách chỉ hai món ? Tuy những cái đó là do Diệp thiếu gia tặng, nhưng Đường Noãn thể đính hôn với Diệp thiếu gia, tất cả là nhờ gia đình chúng ...”
“ thấy hình như hiểu lầm chuyện .”
Diệp Thù Yến đó vốn luôn mở miệng chuyện, lúc cúi đầu lật quyển sách của Đường Tinh mà chịu thèm lên, giọng điệu nhàn nhạt: “ đính hôn với Đường Noãn bao giờ vì gia cảnh cả, nếu chọn gia thế, thì nhà họ Đường của mấy sẽ là nhà đầu tiên loại trừ .”
Cuối cùng đặt album lên bàn, đặt song song với quyển của Đường Noãn, ngẩng đầu về phía ba nhà Đường Thắng An.
Đôi mắt phượng vẫn lạnh lùng vô cảm như cũ, nhưng bên trong tựa hồ mọt cơn bão tố nào đó, tất cả ai cũng thể cảm nhận Diệp Thù Yến đang tức giận.
“Là vì Đường Noãn, mới so đo với mấy .”
, Diệp Thù Yến bọn họ chằm chằm: “Kể từ khi đính hôn, mấy lấy tên tham gia các hạng mục gì, lôi kéo bao nhiêu đầu tư, cần tự điểm ?”
Sắc mặt ba nhà họ Đường lập tức biến đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-232.html.]
Diệp Thù Yến Đường Thắng An: “ nhớ rõ qua với ông, Đường Noãn là vợ cưới của , chèn ép cô tức là chèn ép , bảo cơ mà? Xem trí nhớ của ông lắm.”
Trong lòng Đường Thắng An dâng lên một tia ớn lạnh, lúc bất chấp thể diện, vội vàng : “Thù, , Diệp tổng, bọn bác ý đó, vốn dĩ hôm nay đến đây là vì chuyện về cái ngày ầm ĩ đó, cháu xem, tại cháu trực tiếp ấn định thời gian và địa điểm, nên bọn bác kịp…”
“Không kịp nên lời?”
Tạ Phi Triết nhạo một tiếng: “Cho nên đều do Diệp Thù Yến cả, nếu vì , nhà họ Đường các ông những cần bồi thường tiền, mà còn lừa thêm một, hai ngàn vạn nữa, tất cả là vì Diệp Thù Yến quá lợi hại, , còn thêm nhà của Đường Noãn quá giàu , quá cưng chiều con gái nữa, nhà các ông là vô tội nhất, đáng thương nhất, ?”
Mọi phụ họa chế giễu, Đường Thắng An chèn ép lời. Kết quả rõ ràng, Diệp Thù Yến cũng lãng phí thời gian với bọn họ, giơ tay đồng hồ: “1540 vạn, cho các ba ngày để bồi thường, việc hộ khẩu, trong vòng một tuần hãy xử lý cho .”
Dứt lời về phía Đường Noãn, giọng nhu hòa : “Đi thôi, trở về.”
Thẩm Kim Hoa giữ chặt Đường Noãn: “Diệp tổng, việc của , chúng cùng Noãn Noãn chuyện một lát, chút nữa đưa con bé về .”
Lần giọng điệu bà ôn hòa hơn nhiều. Diệp Thù Yến thấy Đường Noãn gật đầu, liền : “Vậy cháu , việc gì thì cứ gọi điện cho cháu.”
Tạ Phi Triết đảo mắt quanh giữa hai họ một vòng, đột nhiên lộ một nụ xa theo Diệp Thù Yến ngoài. Chỉ để một nhà Đường Thắng An chỉ trỏ chế giễu, mà bọn họ rảnh quan tâm điều đó, thực sự tổn thất quá lớn, 1500 vạn, còn Diệp Thù Yến, nếu Diệp Thù Yến đối phó với họ... Bất luận như thế nào cũng nghĩ cách.
đợi bọn họ suy nghĩ nhiều, liền thấy một giọng dịu dàng vang lên: “Công ty lớn như tập đoàn Đường Lễ, chắc là đóng thuế đàng hoàng nhỉ?”
Ba Đường gia nhất thời sửng sốt, đồng thời đầu , chỉ thấy Đường Nguyệt Đường Kim Hâm lên họ, châm biếm.