[Người thông minh rơi bể tình, đứa ngốc mới thích ! , Đường Noãn, đứa ngốc, mày ngẫm xem, đưa ngốc đáng sợ bao... Sẽ biến thành giống như Giang Miểu , a, còn giống như ở trong sách... Diệp Thù Yến: . . ..
Anh xoa xoa trán, hóa cô cũng...
Màn hình máy tính tối đen, Diệp Thù Yến hình bóng phản chiếu của màn hình ảnh, khóe miệng vểnh lên cùng với ý cưới đáy mắt cho khó mà chịu , hai tay che mặt.
Khuyết điểm trí mạng thứ hai khi dính chuyện tình cảm: Nghĩ một đằng một nẻo, thật sự sẽ biến thành kẻ ngốc, thật sự cực kỳ đáng sợ.
Không qua bao lâu, nghiêm mặt , mở máy tính lên một nữa, nếu Đường Noãn cùng suy nghĩ với , lúc, cũng cần cố gắng. Giống như Đường Noãn , chẳng qua là tác dụng của hormone, trong thời gian thời gian tiếp xúc của hai quả thật quá nhiều, đợi một thời gian nữa lạnh nhạt thì , bộ đều thể trở về quỹ đạo... [Á!] Lại là một tiếng kêu sợ hãi.
Diệp Thù Yến coi như thấy, tiếp tục xem văn kiện, nhưng mà đó bất cứ động tĩnh gì. Anh khỏi ngưng thần, yên lặng lắng , vẫn thấy âm thanh gì như cũ.
Sao ? Đừng là xảy chuyện gì ? Có khả năng, dù uống rượu... Cũng thể là ngủ ? Dù cô luôn luôn cẩn thận tiếc nuối sinh mệnh, nhất định việc gì...
Ngón tay dài của Diệp Thù Yến cuộn tròn , mạnh mẽ lên xuống lầu , khi vẫn quên nhét hộp quà trong túi. Nghiến răng nghiến lợi nghĩ, khuyết điểm trí mạng thứ ba khi dính chuyện tình cảm: Lật lọng, hành vi thể khống chế.
Đợi đến khi xuống lầu, ở cửa, Diệp Thù Yến nghĩ, rõ ràng thể gọi điện thoại, nhưng mà điện thoại cũng mang... Anh chằm chằm khóa mật mã mặt, cảm giác bình nứt sợ vỡ, thôi , đến cũng đến , dù chính cũng đang rơi giai đoạn giả vờ ngốc...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-245.html.]
Trực tiếp nhập mật mã cửa, cả căn phòng im ắng, mở đèn, cũng bất cứ động tĩnh gì. Anh nhíu mày vội vàng đến phía phòng ngủ, đẩy cửa chỉ thấy Đường Noãn giường vẫn nhúc nhích.
Trong lòng Diệp Thù Yến căng thẳng, bước lên phía : "Đường Noãn!”
Đường Noãn cho giật tỉnh , mở mắt tới, kinh ngạc dậy: "Anh Thù Yến, … A!”
DTV
Hoá chân giường của cô chất đầy hộp quà, Diệp Thù Yến sốt ruột xem cô thế nào nên chú ý, chân giẫm cái gì, trượt một cái ngã về phía cô. Đường Noãn mới dậy cứ như đè xuống một nữa, đó ngẩng đầu sững sờ đàn ông chống cô.
Trong bóng tối mờ mịt bốn mắt , ánh đèn mỏng manh ngoài cửa sổ chiếu lên đôi mắt của , giống như đầy trời, ánh mắt Đường Noãn giống như dính chặt , thể rời khỏi. Căn phòng bỗng nhiên sáng lên, gốc cây to lớn, bờ cỏ tươi mát, chim bay lượn và bươm bướm nhảy múa... Bên tai vang lên tiếng dòng suối róc rách cùng tiếng chim hót líu ríu, trong nháy mắt Diệp Thù Yến cảm thấy bản giống như đang đặt trong rừng sâu, mà cô gái ở là tinh linh chui từ trong rừng ...
Cổ họng ngứa, nhúc nhích, chỉ chằm chằm mặt Đường Noãn, nhẹ giọng hỏi: "Em chứ? Đây là cái gì?”
"Không việc gì, chỉ là khó chịu…" Đường Noãn l.i.ế.m liếm môi theo bản năng, lẩm bẩm : "Là quà Đường Bôn tặng cho ...”
Giống như trốn tránh gì đó, cô ngửa đầu về phía đầu giường, ý bảo Diệp Thù Yến qua đó.
Cuối cùng ánh mắt Diệp Thù Yến cũng rời khỏi mặt cô, chú ý tới đầu giường đặt một chiếc đèn ảo ảnh, cảnh tượng như trong mộng chính là từ chỗ nó b.ắ.n .