Diệp Thù Yến cũng cô , quần áo biến thành kiểu cô chéo, lộ gần nửa bên bả vai, n.g.ự.c hình như dùng phương pháp đan xen, tạo một nếp uốn thời thượng cá tính, vạt áo nhét trong váy. Nếu là cùng màu sắc và chất liệu, gần như nhận đó là áo sơ mi của .
Diệp Thù Yến thấy ánh mắt cô lấp lánh, ánh mắt quét qua xương quai xanh tinh xảo của cô, rũ mắt lau tóc: “Chả kiểu dáng gì.”
Đường Noãn bất mãn bĩu môi: “Không thưởng thức.”
DTV
Di động vang lên một tiếng, Đường Noãn qua: “Ôi, đến giờ , họp , bái bai!”
“Đợi .”
Diệp Thù Yến nhíu mày chằm chằm nửa đầu vai lộ xương quai xanh xinh của cô: “Cứ mà ngoài?”
Cô câu dẫn ai nữa?
Đường Noãn nghi hoặc: “Không là ?”
Cảm giác gần giống cổ chữ V, cũng lộ nhiều, mấu chốt nhất là, là áo sơ mi đàn ông.
Diệp Thù Yến mặt vô cảm tới mặt cô, giơ tay kéo một bên cổ áo lên.
Đường Noãn: . . .
“Xấu chết.”
Cô kéo cổ áo xuống. Diệp Thù Yến kéo lên, còn đè cho phép cô kéo xuống: “ cho rằng cho chồng cưới cảm giác an cũng là nghĩa vụ đúng đắn của vợ cưới.”
Đường Noãn vì bỗng nhiên nổi hứng phản nghịch, cô gạt bỏ tay kéo cổ áo xuống, vì dùng sức tương đối lớn, bộ đầu vai đều lộ ngoài, cô sửng sốt, nhưng vì khí thế, Đường Noãn vẫn Diệp Thù Yến khiêu khích: “Vậy từ hôn !”
[Buồn , dù lúc kéo lên, lúc khỏi cái cửa kéo xuống chứ? Ngây thơ!]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-257.html.]
Đôi mắt Diệp Thù Yến tối sầm : "Nếu như ...”
Đường Noãn ngẩng đầu: “Làm ?”
Diệp Thù Yến nắm bả vai cô, chợt ép cô lên phía tường đằng , cúi đầu xuống. Đường Noãn mê mang, bất tri bất giác cảm nhận sức nóng, thở ấm ướt từ bả vai và xương quai xanh truyền đến: “Ưm~”
Không là vì ngạc nhiên là vì những thứ khác, tiếng mang theo chút run rẩy mềm mại, đàn ông đang chôn giữa cổ cô ngừng , Đường Noãn cảm thấy bả vai đau xót thì cả giận: “Anh là chó hả?”
Diệp Thù Yến cũng phản bác , buông cô , hài lòng dấu vết: “Em mặc thế nào thì mặc.”
Đường Noãn: . . .
Cuối cùng cô kéo cổ áo cho thật kín đáo hùng hùng hổ hổ chạy ngoài.
Diệp Thù Yến bóng lưng cô, rũ mắt rơi trầm tư... Diệp Thù Yến bàn việc nửa , nhấc tay gõ trình duyệt: “Làm thế nào để buông bỏ tình cảm với một .”
Bên trả lời tùm lum, đa những câu trả lời đó đều giống lời : “Mặc cho thời gian, thời gian sẽ chữa lành vết thương.”
Diệp Thù Yến nghiêm túc xem hết chuỗi kết quả đó.
, lúc ép Đường Noãn tường cũng là lúc ý thức , dựa ý chí căn bản đánh hormone của bản , ít nhất hai sống cùng trong một toà nhà, trái tim của lúc nào cũng cô thu hút khó lòng kháng cự. Như thế , cần một thời gian và gian riêng để yên tĩnh. Chờ trợ lý Văn bước báo cáo công việc, Diệp Thù Yến bỗng nhiên : “Sắp xếp giúp một chuyến công tác.”
Trợ lý Văn ngơ , lẽ nghỉ ngơi ở nhà vẫn cần công tác? Đây là kiểu gì nữa đây?
Cũng may sự chuyên nghiệp từ nghiệp vụ luyện hỏi gì, chỉ : “Khoảng bao lâu?”
Diệp Thù Yến nhớ thời gian giao nhận của hệ thống Noãn Dương: “Bốn, , năm ngày.”
Thêm một ngày để chắc ăn thêm một tí. Trợ lý Văn thời gian biểu: “Cuộc hợp tác đàm phán chủ đề công viên vốn sẽ diễn một tuần , thể mở cuộc họp sớm hơn.”
Diệp Thù Yến gật đầu: “Được.”