Đương nhiên, chuyện để gì ảnh hưởng sâu sắc đến nhà họ Giang, nhưng nếu thật sự mất khách hàng, chỉ doanh giảm xuống, mà quan trọng nhất là khôi phục sẽ dễ dàng như , bây giờ chi phí trung bình cần thiết để cho những khách hàng mất trở nền tảng là 300, những ảnh hưởng nếu tổng hợp sẽ quá nhỏ. Sau khi Giang Tế giải thích, Kim Vấn Hạ tức giận : [Cô thật buồn , cô rằng nhà chúng tổ chức hoạt động chắc, giống như tặng quà thôi mà.]
[Đương nhiên là chứ, nhưng đối với thứ trị giá hai trăm tệ, chi phí gốc của các ít nhất là ba mươi tệ, nếu giữ mấy chục triệu khách hàng, thì cần ba trăm triệu đấy.]
DTV
Kim Vấn Hạ khẩy: [Nói cứ như cô chẳng tiêu tiền nhỉ.]
Đường Noãn : [ bằng lòng mà, dù thì cũng là đốt tiền nấu trứng mà, đổi , việc kinh doanh của nhà họ Giang các tổn thất, cũng đáng.]
Nhìn tin nhắn trong nhóm, Giang Tế khỏi nhíu mày: "Cái đồ điên khùng!” Sau đó dậy tìm Giang Trạm, Đường Noãn thể tùy ý gây sự, nhà họ Giang cần vì cô đánh cược mà mất tiền oan.
Trên lầu, Giang Trạm xem tin tức trong nhóm, mỉm với Giang Tế đang cau mày: "Chờ các em nghĩ cách thì cũng muộn .”
Đôi mắt Giang Tế sáng lên: "Anh, ?”
Đầu óc Giang Trạm vốn nhanh nhạy: "Khi cô tiết lộ tin tức thì bàn bạc cả .”
Anh Giang Tế giảng dạy: "Em đấy , vẫn còn quá non, chỉ nghĩ đến việc gặp bất lợi, tại em cảm thấy đây là một cơ hội ?”
“Xí nghiệp Bối Hoa đấy vốn là xí nghiệp gia tộc, tuy kế thừa cũng gần trăm năm, nhưng cũng chỉ vùi đầu sản xuất sản phẩm, bọn kế thừa cái gì cũng chẳng , khiến cho nhà máy sắp đóng cửa, đơn hàng lớn của Đường Noãn cũng chỉ giúp bọn họ tạm thời vùng vẫy mà thôi. cũng chính vì mà Đường Noãn ép giá thấp, mỗi đơn hàng chỉ bảy tệ.”
“Bảy tệ?”
Giang Tế giật : "Mỹ phẩm rẻ như ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghia-vu-cua-hon-the/chuong-292.html.]
Giang Trạm : "Đương nhiên là thể nào. Đây chỉ là giá xử lý nguyên liệu thô. Chi phí của những nguyên liệu đó thể cao, nhưng nhân công, tiền thuê, quầy, thương hiệu, đặc biệt là chi phí nghiên cứu và phát triển, cộng , chiêu trò hai trăm tệ của cô , thực sự đáng.”
Giang Tế : "Anh, ...”
Giang Trạm : "Chỉ là tăng giá lên một chút, sẽ thuận lợi giành quyền lấy hàng . Đều là ăn, cô lý do gì thấy tiền mà kiếm.”
“Chúng lấy bao nhiêu?”
Giang Trạm mỉm và : "Tám tệ.”
Giang Tế lúc cũng hiểu , đừng tưởng Đường Noãn là đang chèn ép bọn họ, mà là cơ hội cho bọn họ mở rộng thị trường tiếp thị bình thường.
Giá vốn 8 tệ những cao mà còn quá rẻ! Phải rằng chi phí duy trì khách hàng thông thường của họ là gần 50 tệ mỗi mỗi tháng, nhưng thể với 8 tệ, đây là một khoản lãi lớn ?”
Hơn nữa.”
Giang Trạm : "Sản lượng sản xuất của một nhà máy là hạn, nếu chúng lấy nó, những bên khác chắc cung cấp sản phẩm.”
Đôi mắt Giang Tế sáng lên: "Vậy chỉ cần chúng đẩy mạnh nỗ lực quảng bá và tận dụng vốn tám tệ, nó sẽ mang cho chúng càng nhiều lợi ích.”
“Nam Đô cướp của chúng , chỉ hàng, mà còn lợi dụng mua những món quà tặng khác với giá thành cao hơn!”Giang Tế khoái chí: “Cho nên cuối cùng Đường Noãn bỏ mấy chục triệu, để cho chúng vớ bở?”
Đến lúc đó, chắc cô sẽ tức đến hộc m.á.u nhỉ? Sau khi nhà họ Giang kiên quyết ký hợp đồng với chị Trương, chị Trương cầm hợp đồng ở nhà Đường Noãn, cũng một câu tương tự: “Đợi chuyện xong xuôi, nhà họ Giang sẽ tức đến hộc m.á.u chứ?”