Bẵng   mấy tháng thì cũng đến ngày chồng   ghe về, buổi tối hôm    ôm   lòng,  khi hai vợ chồng ân ái triền miên  bao ngày gặp , khi xong việc  bắt đầu kể   một chuyện.
-Em!    ?
 gối đầu lên tay  nhẹ giọng đáp 
-Dạ em !
-Lúc sáng ghe cá  tấp ,  lên bờ liền gặp ngay một ông già  bên đường ngoắc  . Anh tò mò  qua hỏi ông  gọi   việc gì thì ông liền    xong ông lắc đầu  với  với giọng  nghiêm trọng: Cậu cẩn thận bản mệnh  , nếu phước đức tổ tiên phù hộ qua năm nay trở về  gia đình   ăn phất lên lắm,  việc gì cũng đặng, còn xui rủi  cẩn thận tháng 10 nhé, trách sông nước càng ...
Quân kể xong,  gương mặt  cũng xuất hiện vài tia lo lắng,  chẳng khá hơn  là mấy  xong còn  phần sợ sợ nữa, nhưng  vẫn  cố tỏ  bình tĩnh vì    lớn chuyện để  lo thêm nên đành vòng tay qua ôm lấy   thủ thỉ
_Chắc ông đó  xàm thôi  đừng lo nha.
Quân hít một  nặng nề   
_Ừ,   nghĩ gì  mà dạo   thấy em ốm  nhiều  đó,  xa nhà em ở nhà cực lắm ? Làm gì thì  cũng lo cho sức khỏe của   ?
_Dạ em  , mà  nè!
_Sao thế em?
_À. em nghĩ giờ gia đình  cũng khá giả hơn  , em tính  , thôi  nghỉ  ghe ở nhà với em nha hai vợ chồng  cũng nên tính kiếm đứa con cho vui cửa vui nhà nha , chớ   hoài, em ở nhà cũng buồn..
Anh   , tay  liền xoa đầu tém tóc mái  lên  hôn nhẹ xuống vầng trán cao của , cũng vì thường ngày   pha nước hoa  xanh tắm, mùi hương  thơm nhẹ,    thích nên cứ mỗi  gần  là  hôn  miết thôi
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-2.html.]
_Anh cũng định  xong đợt tết   sẽ nghỉ luôn, mấy năm qua bỏ em ở nhà  cũng  đành lòng . Lần  về  sẽ dành hết thời gian bù đắp cho em nha vợ...
  trả lời  nữa mà vùi đầu nép sát  lồng n.g.ự.c hít hà mùi hương đàn ông của , chỉ cần bên  thế , bao nhiêu cực khổ, bao nhiêu ngày tủi   xa  đều tan biến…Nghèo khó qua , bây giờ  ở trong ngôi nhà ,   chiếc giường  chăn êm nệm ấm,  chỉ ước một điều, năm tháng  , mỗi ngày trôi qua chúng  đều sống bên cạnh   sẽ cùng  già   chẳng mong gì hơn nữa.
...... 
Thời gian ở nhà  cũng qua, 9h sáng   xe bến để   biển Cà Mau thì 8h trời  mưa tầm tã, trời ko gió nhưng mưa cứ kéo dài, mới đầu chỉ râm râm vài hạt  thì lớn dần, trong lòng  vô thức  dấy lên sự bất an khó tả, do trời êm chỉ mưa thôi nên đến chuyến  vẫn bắt buộc  ,  trong lòng ruột gan cuồng cào nên khi thấy  mặc bộ đồ mưa, cầm cái balo  soạn sẵn cho  hôm qua định leo lên xe   liền níu  ..
_Anh tự dưng em  cảm giác kỳ cục lắm,  là  nghỉ chuyến  ?
Quân  lên trời,     trấn an
_Thôi em yên tâm ở nhà ,   hứa với chủ ghe  nốt chuyến   về nghỉ luôn , giờ đột nhiên   ,   ko đủ bạn để chạy thì  em? Ngoan cứ ở nhà đợi  về...
...Mấy   mỗi   ,  cũng buồn nhưng  đến nỗi nào chỉ  bịn rịn chút thôi, nhưng riêng  , cảm giác nó khác lắm, trong lòng  bức rức khó chịu   ,    xong cỗ họng liền nghẹn , nước mắt cũng   tuôn xuống,  thấy  vội bước  ôm lấy   lòng   vỗ về
_Em  đó nít ,     sẽ về mà...?
Anh càng dỗ  càng  lớn hơn nữa, do   cưng chiều quen   trở nên mít ướt lắm,  một hồi nước mắt nước mũi tèm lem,  đưa tay lên lao cho ,ôm  thêm  nữa  buông , hai tay  áp  mặt  đối diện với , giọng  lúc   kiên định
_Thôi trễ     cho kịp xe, em ở nhà ráng giữ gìn sức khoẻ đó, nín  cho  yên tâm  nè
 cố lấy bình tĩnh , hít một  thật sâu đưa tay   hành động ngoắc tay với ,  mỉm  đồng thời cũng đưa tay  ngoắc , giọng  lạc   nghẹn ngào  
_Anh  nhớ giữ sức khoẻ, nhớ bình an trở về với em nha...