gằn giọng  , bao nhiêu ấm ức tuôn đầy hai khoé mắt chẳng   dạo   kiềm chế cảm xúc kém quá,  gì    nữa,  thực chất bao năm qua  vẫn  mít ướt như thế, chỉ là  Quân bên cạnh nên  yên tâm hơn thôi
....  xong Tú bên  chợt  lớn, nụ  cực kỳ lạnh lẽo    thấy cũng lạnh run , thật tình đối với  khác   hung dữ,  mạnh dạn đáp trả tay đôi bao nhiêu  nữa nhưng đối diện với Tú  lạ lắm, cảm giác  khớp với  sắc mặt Tú    sợ nên lời    lên đến cổ họng   nghẹn ....
Tú  xong chắc   sợ nên vẻ mặt thu về trạng thái bình thường , chỉ  ánh mắt phản chứa vài tia đau lòng, chú    xa chẳng để ý đến  bên  đang đợi chú trả lời
_Mấy hôm    mơ gặp  , hai kêu  về bảo vệ cho chị.  ban đầu chỉ nghĩ rằng do   về mệt nên mơ lung tung, nhưng khi  hàng xóm  gọi điện,  nhắn tin tố giác chị lang chạ  bầu với thằng khác thì   nghĩ sẽ  chuyện chẳng lành, một phần  cũng  để giành   vốn kha khá, một phần  cũng  về để xem tình hình  ...nên  về thôi...còn chuyện chị sợ  giành gia tài với chị thì chị cứ yên tâm...thằng nào chứ thằng  ko bao giờ  như thế...?...
Sau cuộc  chuyện với Tú hôm   ko còn ác cảm với chú nữa, Tú  tâm trạng cũng bớt suy nghĩ  vài phần, mà  thật từ hôm  Tú về căn nhà trở nên ấm cúng hẳn, ban đêm  ngủ ngon hơn nhiều, chắc là do  đàn ông trong nhà nên cảm giác yên tâm hơn …
Kể cũng lạ Tú về nhà hôm  hôm  là  miết, bữa nào cũng 8h tối mới về đến nhà,  mới đầu  tò mò hỏi thì chú  chỉ trả lời   công việc,  lâu ngày thấy chú  ko   chuyện với  nên thôi  ko tò mò nữa, mà cách vài ngày Tú  đưa tiền cho  bảo  giữ.  chần chừ ko nhận nhưng chẳng  với bây giờ  đang  thai ko  việc nặng , Tú cũng  dọn ko cho  dựa lúa bán nữa  nên kinh kế  cũng suy giảm, đành  nhận tiền của Tú đưa mà chi tiêu mỗi ngày…
Ngày ngày  dọn dẹp nhà,  chợ cơm nước cúng kiếng cho Quân, xong  chiều  nấu thêm một phần cho Tú, ban đầu  nghĩ Tú ghét  chắc ko đụng đến đồ ăn  nấu nhưng hôm nào cũng  cứ khi về đến nhà là chú  nấu tạm gói mì ăn xong  ngủ  cũng cảm thấy xót xót nên nấu để thử xem Tú  ăn ko?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-21.html.]
Dần dà   thói quen chờ Tú về  ăn chung luôn, ban đầu còn gượng gạo, Tú bảo  ăn  khỏi cần chờ chú,   nghĩ nhà  hai  thôi đợi về ăn chung cho vui…Sau dần Tú ko còn bài xích  nữa    tranh thủ về sớm hơn…
Hai chị em thời gian đó kể  cũng hòa thuận lắm. .
 cứ ngỡ  chuyện bình yêu như thế trôi qua mỗi ngày nào ngời khi  mang bầu sang tháng thứ 5  một buổi chiều muộn  thấy Tú đưa một   nhà, chú  giới thiệu với   đó là bạn gái của chú…. Cô  tên Chi nhỏ tuổi hơn  và cũng xinh hơn  nữa.
Chi dọn về nhà  và sống chung phòng với Tú,  ban đầu chỉ nghĩ đơn giản thêm  thêm vui với  dù  cũng là bạn gái chú xem như cùng là em dâu một nhà nên  vui lắm. Hằng ngày  và Chi ríu rít chị chị em em  thiết Tú cũng cởi mở hơn,   hơn…. chỉ là mỗi khi  Tú ở nhà Chi nó mới  chứ  2-3 ngày   để ý Tú   khỏi nhà là nó liền chui  phòng đóng cửa  kín mít, đến khi  nấu ăn xong dọn lên nó mới chui  ăn  chẳng chịu phụ  dọn dẹp gì cả, nhưng buổi tối chú Tú về nó liền  đổi hẳn,nhanh nhảu tranh hết việc  đến giành  việc khác với ...lờ mờ  đón  nó là  hai mặt nhưng vì sợ mích lòng nên  đành im lặng mặc kệ cho qua chuyện...
Mọi chuyện êm xuôi nào ngờ cho đến một tối  vì bụng  lớn nên chân cũng   chuột rút, đúng 1h đêm  đang ngủ tự dưng chân  rút một cái đau quá  liền tỉnh dậy, cúi  xuống xoa xoa cái chân mà đau phát . Bỗng dưng   tiếng sột sạt ngoài nhà ,   tiếng  như đang , cứ  tiếng hức hức mãi…. vội ráng lết  cà nhắc  dù cái chân vẫn đang còn đau lắm nhưng  im cũng ko thể , thật sự cảm giác bây giờ  sợ     là chuyện gì đang xảy ...nào ...  mới ngó đầu lên liền  thấy ngay  bàn thờ của Quân một bóng  mặc áo trắng  thù lù ngay đấy.
 hết hồn dù cho ban đêm  tắt đèn hết , bóng tối bao phủ nhưng bóng hình  vẫn hiện diện  rõ ràng….
 sợ hãi vội nép   bức tường kiềm cho cơ thể ko vì sợ mà ngã xuống,  run lên bần bật chỉ  lấy tay bịt miệng cho chặt  để ko phát  tiếng... Rõ ràng  vẫn còn thức, vẫn  rơi  mộng mị, thì  bàn thờ   là ai....?