Con Ngọc tựa  vai cô Sáu  ngất, nước mắt nó chảy Tú dòng, nó trưng  bộ mặt yếu đuối đến nỗi  thấy càng thêm tội nghiệp, cảm thấy việc     là một tội , thà nếu như  khác,   xông  chửi thẳng  mặt   tát cho  mấy phát  khi  còn đỡ cắn rứt , đằng  nó chỉ   và , lòng thương cảm xen lẫn ân hận trong  càng dâng trào..cô Sáu thấy nó như  cô càng  đà lấn lướt, cô chửi rủa  một cách thậm tệ giữa đêm giữa hôm thế 
"Đồ con đ..ỉ,mày là  chổi, mày hại thằng Quân mất mày  hài lòng, giờ mày về mày định hại thằng Tú nữa  ko? Con ngọc nó hiền nó ko đánh mày thì để tao? Tao  nó đánh mày?
Chửi   xong cô Sáu liền bay nhào vô tay cô giơ cao định tát ,  co rúm ko dám mở miệng  trả lời nhắm mắt  hồng chịu đựng..Nào ngờ tay cô  gần đến chạm lấy mặt , cánh tay khác  giữ c.h.ặ.t t.a.y cô Sáu ... thấy  gian yên tĩnh cũng ko cảm nhận  cái tát liền mở mắt từ từ ..
Một tay Tú giữ tay cô Sáu...giọng  từ miệng chú  phát  hung dữ đến lạnh ..
"Cô  quá giới hạn  đó? Cô nên nhớ cực khổ lắm cô mới   trở về nếu cô tiếp tục gây chuyện ngày mai sẽ   đưa cô  tiếp..? Cô  thế nào cô Sáu?
Cô  Tú  thế liền co rúm  , còn  cứ chăm chăm  Tú vì vốn dĩ   nguyên nhân cô Sáu lúc    khỏi cái đất  là do con cô dính líu đến bọn cho vay nặng lãi, và ngày cô về  đây   là do Tú cho mượn tiền trả. Còn chuyện Tú tại   tiền nhiều đến thế thì     nhiều, chỉ  phong phanh rằng Tú cũng  một chân trong băng xã hội đen gì đó.
"Không...Tú cô sai ...Tú con đừng đừng đuổi cô  nữa nha con.
Cô Sáu xanh mặt khi  Tú uy h.i.ế.p nhưng vẫn ráng chóng cự tiếp tục cất lời lời
" Tú con  thấy con Ngọc thiệt thòi quá ko tội nghiệp nó con ...?
" Cô im , chuyện của  ko mượn cô xía ..
Tú gắt    qua  con Ngọc
"Còn em? Em  cái gì?
Tú   tới Ngọc nó càng  dữ hơn nữa nó   nắm lấy cánh tay của Tú,  giọng giận dỗi
"Anh tại    đối xử với em như  chứ ? Hôm nay là sinh nhật em em cố níu  ở  với em,  một-hai đòi  về cuối cùng là   chuyện  hả ? Anh  em đau lòng lắm  ko hả?
  con ngọc chất vấn Tú cũng liền hiểu   chuyện, hóa  lúc nãy  nghĩ nó ngủ trong phòng là ko , mà là lúc tối Tú và nó cùng  luôn, bỏ  ở nhà  đó hai  họ  ăn sinh nhật con Ngọc… Mà ngộ một điều  ko nghĩ   tại  Tú  về  bỏ con ngọc   về? Trong chuyện   gì đó khó hiểu thiệt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-60.html.]
 ngước  biểu hiện của Tú nghĩ bụng Tú cũng sẽ giống như  mà lo lắng nhưng ko ngược   thấy gương mặt Tú lạnh lắm, đôi mắt thâm sâu khó đoán đang  chằm chằm con Ngọc .Tú nhếch môi buông nhẹ một câu
"Em  vì chuyện gì?
"Anh còn hỏi em  ? 
Nó lúng túng buông vội cánh tay đang nắm tay Tú  sụt sùi trả lời
"Chuyện gì? 
Tú gặng hỏi  nó xong  tiếp
"Ngọc..em  quá giới hạn  đó...?
"Em.... Tú em yêu  là sai   chứ, mấy năm qua em ở bên  ko lẽ ko   động lòng hả? Chỉ vì chị Lam   mà  nỡ đối xử với em   ? 
Nó  , như  khuynh động trời đất,  nấc  khụy xuống,  lúng túng định  tới đỡ nó nhưng thấy cô sáu nhanh chân hơn  một bước nên  đành dừng ...
Không gian trong phòng mỗi lúc càng ngột ngạt... bỗng thấy  giống như một tội đồ  chuyện bại hoại khiến dòng họ của Tú  mang tiếng,  thấy   với con Ngọc phần nào,  nó  mà  cầm lòng ko đặn,  ko  chuyện tình của họ   nhưng thấy nó như thế thiệt tình    muôn phần...
Con Ngọc  cô Sáu đỡ   dậy . đôi mắt nó sưng húp  Tú, còn Tú   ngược sang ...xong   nó  
"Ngọc...chuyện hôm nay ai là    chắc em  rõ đúng ko?
Con ngọc  Tú hỏi  thấy nó xanh mặt ấp a ấp úng, ngay lúc  chợt cô sáu  tiếp tục xen 
"Tú giờ con ko cho cô  cô cũng  …Con bé Ngọc nó ở đây tính nó   ngoan ngoãn thế nào ại cũng , bây giờ con đối xử với nó như  ngay cả cô cũng thấy bất công với nó…Cô ko hiểu tại  con Ngọc con từ chối còn thứ con gái mất nết như con Lam con  động lòng? Con nghĩ   Tú ?
  cô chửi đến  mà lòng  thắt , nếu  đây một lúc nữa chắc  sẽ ko trụ  mà ngã quỵ mất, thôi thì coi như những gì Tú giúp  bao lâu nay đêm nay   đền đáp hết ân tình, bây giờ  sẽ  .m ko  phiền đến ai nữa cả…Sau  nơi đây con Lam  cũng sẽ ko bao giờ lui đến…
 suy nghĩ những dự tính trong đầu mặc Tú trả lời   với cô Sáu  cũng ko quan tâm, ko   gì tới nửa cả cho đến khi Tú hét lên giải tán đám  nhiều chuyện  về thì  cũng như bừng tỉnh  nhanh chân một mạch chạy thẳng  ngoài…