Ăn trưa xong Tú cho cuBo ngủ, còn  thì dọn dẹp nhà, đến một lúc  thấy Tú từ  lầu  xuống như  ý định  ngoài nên  liền vội hỏi
--Chú    ?
Tú ngẩng đầu lên    khi đang khom xuống  đôi giày, trong mắt  vài tia nghi ngờ hỏi  nhưng khuôn miệng   đểu
--Sau hôm nay  điều tra  ? quan tâm   ?
--Chú đừng  mơ, chỉ tại thuận miệng nên  hỏi  thôi!
-Có đúng là như  ko? 
--ờ là…là  đó
--Chị lên lầu nghĩ    sang nhà Dũng  tí việc, tối  về sớm đưa hai  con  dạo sài gòn.
--Khoan , chú qua nhà Dũng chi ?  việc gì ?
--Đi đòi nợ?
Thấy  hỏi  nhiều nên Tú  vẻ bực   đó trả lời cho qua xong là liền  xe lái rời ,  cũng bắt đầu  thấy lo lắng,  là thật sự  chuyện  nên Dũng mới nhờ vả  thôi, dù lý do gì  nữa  cũng  đến xem sự tình mới .
Thế là ko kịp để nghĩ ngợi nhiều  liền chạy vội sang nhà bác hàng xóm bác  lúc  ba  còn sống bác  sang chơi nên  cũng tin tưởng bác  lắm,  nhờ bác qua trông hộ bo dùm , khi nào Bo dậy thì bác gọi giúp  về vì Bo mới ngủ  nghĩ chắc con cũng  dậy …May  là bác đang rảnh nên đồng ý ngay mà ko phàn nàn.
Xong  đấy  lập tức gọi một chiếc taxi  liền qua nhà Dũng..
Cũng may là khi  qua đến Tú  sang vì chắc còn gom đồng bọn .. bước  cửa nhà đang đóng,   gọi mấy  cánh cửa mới  mở ,  mặt  là  Dũng
 thoáng ngạc nhiên  bà lúc  và bà  lẽ cũng  bất ngờ khi gặp  nên cứ    chằm chằm
Không thể ngờ mới mấy ngày trôi qua bà  suy sụp như , tóc bạc trắng đầu, da dẻ nhăn nheo , gương mặt u sầu xuất hiện nhiều nếp nhăn
  2-3 giây  bà thì lên tiếng
--Con đến tìm  Dũng
--Ừ nó đang đợi con trong nhà đó, con  , cu Bo  thằng bé khoẻ ko con?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghich-canh-hon-nhan/chuong-96.html.]
--....
 ko trả lời mà lẳng lặng lách qua bà   thẳng vì dù  bà  từng tệ bạc với con  nên bây giờ bà chẳng còn quyền gì hỏi tới nữa cả,    trong  trông thấy Dũng  gục đầu  ghế , như kiểu đang chờ đợi thì . 
Anh già  trông thấy ko còn vẻ phong độ như ngày nào nữa,  gian nhà cũng vì thế càng thêm hiu quạnh  chút gì đó âm u
  đến kéo ghế  xuống đối diện với Dũng lúc   cũng     nên ngóc đầu lên   gương mặt  chút vui mừng. Giọng  khàn khàn
--Anh ko nghĩ là em sẽ tới.
--Mọi chuyện là thế nào em cần một lời giải thích
--Anh xin 
-- ko cần  xin  chỉ   rõ  chuyện thôi.?
Mẹ Dũng   hỏi , ko đợi Dũng trả lời bà  xen 
--Tất cả  chuyện là do con Ngọc nó bày . Mẹ xin  con Lam ơi. Do  già hồ đồ ko  đúng sai nên mới  lời nó mà đối xử tệ với con  sai .
Bà    , tay đ.ấ.m mạnh  lồng n.g.ự.c  như đang tự trách bản    cũng  mủi lòng.    giật tay bà   ý   chẳng trách gì bà cả,   định hỏi thêm cho rõ vụ con Ngọc nhưng  kịp hỏi   từ ngoài cổng tiếng xe  và mấy chiếc mô tô chạy .
Dũng thì vẫn điềm tĩnh giống kiểu  chuẩn  tinh thần ,  Dũng thì xanh mặt run sợ, còn  lúc  trống n.g.ự.c  đập liên hồi
Tú và một toán  mặc áo đen bước  nhà. Tay ai cũng cầm hung khí, gương mặt lạnh tanh hung dữ vô cùng.
Tú   nên  bước  ánh mắt sắc lạnh của chú   thấy  , đôi mày nhíu chặt, ánh mắt đầy sự bất mãn nhưng chỉ một giây  liền trở nên hung hăng. Tú  tới  đối diện với , gương mặt lạnh như băng gằn lên từng chữ
--Hoá   đoán ko sai. Chị cuối cùng vẫn vì gia đình nó mà đau lòng đúng ko?
Thấy Tú    chuyện ko chút thiện cảm thế   cũng  sợ nhưng vẫn cố bình tĩnh  Tú trả lời
-- chỉ đến để  rõ  chuyện thế nào thôi. Còn nữa  cũng ko  chú  tay hại    hại bản  chú,  ko ..
Lần  Tú  nhạt
--Chị lo cho  thật  sợ  hại nó nên chị mới đến, chị  lo cho  khác  tại  ko  lo cho con . Bo mới 2 tuổi chị  cả gan dám bỏ nó ở nhà một . Chị   cái kiểu gì  hả. BO ĐANG TRONG XE, TÔI CHO CHỊ 3 giây ĐỂ RA XE VỚI NÓ. NẾU KO CHỊ ĐỪNG TRÁCH SAO TÔI RA TAY TÀN NHẪN VỚI BỌN HỌ.