16
 
Ta  chút kinh ngạc:
 
“Cái gì? Tống trắc phi sắp sinh,  Vương gia  thể  phủ lúc ?”
 
Thập Lộ :
 
“Hành Hương … là Lâm đại tiểu thư sắp đến ngoài cửa thành, Vương gia bảo  đích   nghênh đón.”
 
Lâm Trừng Luyện, độc nữ của Chiêu Vũ tướng quân, Bạch nguyệt quang của Dung Hoán,  trở về kinh đúng lúc .
 
Tống Li Hoa, Khúc Ty La, chẳng khác nào hồng thược bạch cúc trong lòng Dung Hoán, kẻ  chẳng áp đảo  kẻ . 
 
 nếu  qua những năm tháng  truy đuổi Lâm Trừng Luyện, sẽ  nàng  mới chính là ánh trăng ngọc sáng duy nhất trong lòng .
 
Nếu   Lâm Trừng Luyện  sớm  hôn ước, đế hậu cũng   ý để Dung Hoán cưới nàng, thì vị trí Anh Vương phi  hẳn chẳng đến lượt  .
 
Ta  để tâm Dung Hoán nghĩ gì, vị trí Anh Vương phi    vững vàng. 
 
  tuyệt đối  thể  lúc  bỏ  một nữ nhân mang thai mười tháng, đang sinh hạ cốt nhục cho .
 
Hàm Sương đỡ  đến Bích Tiêu lâu.
 
Trong sân, một nha  quỳ ngay  mặt Dung Hoán, ngăn cản bước chân  đang định rời .
 
Đó là Hổ Phách, một trong mấy nha  hồi môn của Tống Li Hoa, đang đau khổ cầu xin :
 
“Vương gia, lúc  trắc phi chính là lúc cần ngài nhất…”
 
Dung Hoán quát mắng:
 
“Bản vương    bà đỡ, ở đây cũng vô ích, tránh !”
 
Hổ Phách  ngừng dập đầu.
 
Thấy trán nàng  dập đến đỏ cả một mảng,   đành lòng, bước lên cất tiếng gọi:
 
“Vương gia.”
 
17
 
Dung Hoán thấy  bụng bầu mà vẫn  tới, thần sắc chẳng lấy gì  lạ:
 
“Phất Vân, nàng đến  , nàng   chăm sóc Li Hoa,   việc gấp  xuất phủ.”
 
Ta chau mày :
 
“Vương gia, kéo dài hương hỏa là chuyện hệ trọng, trong bụng Tống trắc phi là đứa con đầu tiên của ngài, bất luận  việc gì khẩn yếu cũng nên tạm gác .”
 
“Huống chi Tống trắc phi một lòng chân thành với ngài, chỉ khi ngài ở đây canh giữ, nàng  mới yên tâm sinh nở.”
 
Hổ Phách   , hai hàng lệ tuôn rơi, khẩn cầu:
 
“Xin Vương phi khuyên nhủ Vương gia.”
 
Dung Hoán chau mày, nghiêm khắc trừng mắt  .
 
Ta  hề sợ ánh mắt , bình tĩnh   .
 
Hồi lâu,  thở dài:
 
“Phất Vân, nàng  hiểu.”
 
Ta  hiểu, cũng chẳng  hiểu nhưng trong tình thế ,  chỉ  thể hỏi ngược :
 
“Vương gia nhất định   ?”
 
Hắn quả quyết:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghien-thi-chet-chu-benh-tat-gi/6.html.]
“Phải.”
 
Ta khẽ gật đầu,  ngăn nữa, chỉ sai  đỡ Hổ Phách dậy,  cất bước   bên trong:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Ta sẽ trông nom nơi .”
 
Dung Hoán thở phào, vội vã   ngoài.
 
Ta  ngoái đầu, chỉ thấy một luồng hàn ý lạnh lẽo thấm  tận tim.
 
Biến cố đột ngột khiến bọn tỳ phụ canh ngoài sản phòng đều  chút rối loạn.
 
Ta sai họ khiêng ghế   hành lang, chính    tự  trấn giữ.
 
Một bà mụ khuyên:
 
“Nương nương cũng đang mang thai,  nên ở chốn , một là hại , hai là e kinh động đến thai nhi trong bụng.”
 
Ta lạnh lùng :
 
“Nếu   ở đây  trấn, lỡ đến lúc cần quyết định, ai trong các ngươi dám  chủ?”
 
Bà mụ  im bặt, chẳng dám nhiều lời thêm.
 
18
 
Trong phòng, tiếng rên la đau đớn  dứt,   mà chỉ thấy kinh hãi.
 
Không  kinh hãi vì nỗi đau sinh nở, mà là kinh hãi  sự nhẫn tâm của Dung Hoán.
 
Tình yêu giữa  và Tống Li Hoa   là giả.
 
Vì để cho nàng  một ngôi chính phi,  từng quỳ  mẫu hậu khổ sở cầu xin.
 
Cũng từng   bao ngày tháng nồng nàn tình thắm.
 
Thế mà hôm nay,  vẫn  thể vì một nữ nhân khác mà bỏ mặc nàng  trong lúc sinh tử quan đầu.
 
Xưa   , kẻ yêu đến cực đoan thì hận cũng tất cực đoan.
 
Thì  kẻ đa tình nhất, cũng chính là kẻ bạc tình nhất.
 
Ta nhẹ nhàng vuốt bụng , khẽ  với đứa bé trong đó rằng đừng lo lắng.
 
Chẳng bao lâu, một bà đỡ hớt hải chạy :
 
“Nguy , nguy ! Đứa trẻ mãi  chịu , trắc phi dường như  kiệt sức.”
 
Ta liếc   sản phòng, bên ngoài ồn ào thế , bên trong   mà chỉ là kiệt sức, rõ ràng là lòng  c.h.ế.t!
 
Hổ Phách  xong òa .
 
Ta quát:
 
“Câm miệng! Chủ tử ngươi chẳng qua chỉ là tạm thời mệt mỏi, ngươi  lóc tang thương cái gì, cấm .”
 
Hổ Phách hít sâu, lấy tay che miệng,  dám  nữa.
 
Ta bảo Hàm Sương lấy trong n.g.ự.c chiếc bình ngọc nhỏ, đổ  một viên thuốc, đặt  tay Hổ Phách, dặn nàng đem  cùng thang sâm mà cho Tống Li Hoa uống.
 
Đó là bí dược ca ca tìm cho , đến lúc khó sinh dùng sẽ giữ  mạng.
 
Từ khi bụng lớn,   bảo nha  bên  luôn mang theo, may   chỉ  một viên.
 
Hổ Phách lau nước mắt, dập đầu tạ ơn .
 
Nàng  định  ,  nắm chặt cổ tay nàng, ghé sát chỉ để nàng  thấy:
 
“Nói với chủ tử ngươi, đứa bé còn  kịp  thấy nhân gian, vì con, nàng nhất định  chống đỡ.”