19
 
Tống Li Hoa uống thuốc,  dùng thêm sâm thang, gắng gượng nửa canh giờ, rốt cuộc sinh  một nhi tử khỏe mạnh.
 
Nàng trong phòng hôn mê bất tỉnh, bà đỡ bồng đứa bé  cho  xem.
 
Đáng lẽ là chuyện vui mừng rộn rã nhưng vì Dung Hoán   mặt,    thấy ngượng ngập.
 
Ta theo quy củ Vương phủ, trọng thưởng một phen.
 
Vú nuôi  sớm chọn xong,  còn dặn mấy nha   cận của Tống Li Hoa,  khi nàng tỉnh , bất cứ lúc nào cũng   ít nhất hai  kề cận,   rời nửa bước,  chăm sóc nàng  lo cho đứa bé.
 
Mọi việc an bài xong,  mới trở về Chính viện nghỉ ngơi.
 
Đêm xuống Dung Hoán mới hồi phủ,  tin Tống Li Hoa sinh hạ trưởng tử,  quả nhiên vui mừng,  ban thưởng thêm một .
 
Ta  thấy chỉ khẽ thở dài.
 
Bù đắp về  thì dễ nhưng trái tim  tổn thương thì   thể khôi phục như xưa?
 
Ngày Tống Li Hoa mãn nguyệt, nàng ôm con đến Chính viện dập đầu  .
 
Nhi tử nàng trắng trẻo khỏe mạnh, là đứa con đầu tiên của Dung Hoán,  đế hậu hết sức coi trọng.
 
Có lẽ cũng vì tâm ý bù đắp, họ ban thưởng  nhiều,  quên khen ngợi  mấy câu.
 
Hoàng thượng đích  đặt tên cho đứa bé, gọi là Khải Dụ.
 
Tống Li Hoa   bình thản, nàng  với :
 
“Đến lúc sinh tử mới thấy lòng . Tưởng như là tảng đá vững bền, nào ngờ chỉ là bùn sông băng ngày đông  ấm nổi,  nâng nổi. Nực  ,  từng coi một  như thế là lang quân.”
 
Ta khẽ vỗ tay nàng.
 
Nàng nắm  tay :
 
“Mạng của  và nó đều do ngươi cứu, đại ân   lời cảm tạ, ngươi hãy đặt cho nó một cái nhũ danh .”
 
20
 
Lâm Trừng Luyện trở về kinh, lòng của Dung Hoán liền  kéo hết về phía nàng.
 
Ta gần đến kỳ sinh nở, mỗi ngày chỉ an tâm dưỡng thai.
 
Nào ngờ Lâm Trừng Luyện  gửi bái ,  cầu kiến .
 
Ta nghĩ ngợi một lúc,  cho phép nàng âm thầm đến phủ.
 
Vào một buổi trưa, gió xuân lay động cây quế trong sân, nàng cải trang mà đến gặp .
 
Vừa  thấy bụng , nàng  quan tâm hỏi:
 
“Ngươi vẫn  chứ?”
 
Ta mỉm  ôn hòa:
 
“Mọi sự đều .”
 
Thực ,  và Lâm Trừng Luyện vốn là cố nhân.
 
Chưa tới mức kết nghĩa kim lan nhưng cũng quý trọng lẫn ,  thể  vài câu thật lòng như bằng hữu quân tử, nhạt mà bền.
 
Ta sai Hàm Sương dâng , Lâm Trừng Luyện thản nhiên  xuống, cùng  trò chuyện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghien-thi-chet-chu-benh-tat-gi/7.html.]
 
Nói chuyện một hồi, nàng kể   phong cảnh biên quan.
 
Ta bỗng mở miệng:
 
“Ngươi tới gặp , chẳng  chỉ để ôn chuyện cũ, đúng ?”
 
Nàng thở dài:
 
“Ta chỉ   với ngươi, hôm  trở về kinh,     sẽ  đón. Nghe  hôm đó trùng với lúc trắc phi của  lâm bồn, suýt gặp nạn,  thật áy náy.”
 
Khóe môi  cong lên, lời thoát  đầy ý giễu cợt Dung Hoán:
Truyện  đăng  page Ô Mai Đào Muối
“Không   của ngươi,   là  tình  tự cấm chế .”
 
Ánh mắt Lâm Trừng Luyện dừng   cuốn sách sách lược mà  mới  một nửa,  lâu  nàng mới lên tiếng:
 
“Lần  trở về kinh,  là để thực hiện hôn ước. Phụ   chuẩn  sẵn tấu chương, hai tháng nữa sẽ xin Hoàng thượng ban hôn.”
 
Từ khi nàng còn  trong tã lót   hôn ước, đối phương là Giang Đình, thứ tử của An Định hầu, cũng xuất  võ huân thế gia.
 
Chính vì hôn ước , nàng  bao giờ đáp  tình ý của Dung Hoán.
 
Cho dù nàng  chắc là   vô tình với .
 
21
 
Ngón tay  khẽ vuốt thành chén ,  với nàng:
 
“Thực  ngươi  mà,  ý chỉ Thiên gia, hôn ước từ trong nôi vốn chẳng tính là gì. Nếu ngươi  ý với Dung Hoán,   thể vì ngươi mà  tất cả, kể cả là trái ý phụ hoàng mẫu hậu. Rốt cuộc phụ mẫu thì  thắng  con cái?”
 
Lâm Trừng Luyện cũng :
 
“Chẳng lẽ ngươi  hiểu, tại    thể gả cho  ?”
 
Trong mắt nàng ánh lên tia tinh quái, như thể chúng  vẫn còn là đôi thiếu nữ từng đối cờ nhiều ván, chẳng ai chịu nhường ai.
 
Ta khẽ giọng:
 
“Ta hiểu, bởi vì Thái tử.”
 
Vạn phần sủng ái Dung Hoán   là nhờ  phận đích tử. 
 
 chính vì thế,  cũng là mối uy h.i.ế.p vượt xa các hoàng tử khác.
 
Hoàng thượng hoàng hậu   hưởng vinh hoa phú quý cả đời, cho dù mai  bọn họ đều quy thiên, tân đế vẫn còn  thể thương yêu như xưa thì  để  mãi mãi phóng túng tiêu dao,   mang quá nhiều uy hiếp.
 
Bởi , đế hậu mới dung túng hết thảy những hành vi tuổi trẻ bồng bột của , đồng thời cẩn trọng  để  nắm quá nhiều quyền lực.
 
Lâm Trừng Luyện  chỉ là Lâm Trừng Luyện, mà còn là nữ nhi của Lâm tướng quân, hậu nhân của Lâm gia quân.
 
Cho nên, Dung Hoán  thể cưới nàng.
 
Không khí lặng xuống.
 
Lâm Trừng Luyện dịu giọng:
 
“Thật  Giang Đình  , văn võ  tài, tính tình  định   quan tâm . Sau khi thành ,  sẽ cùng   biên quan, chưởng quản Lâm gia quân, tận trung với nước.”
 
“Ngươi cũng ,  chẳng  ở kinh thành đấu đá tranh đoạt. Giống như khi xưa đánh cờ,  thích xông pha trận mạc, còn ngươi giỏi tính toán thao lược.”
 
Ta gật đầu, nâng chén  kính nàng: