3.
 
Đây là  đầu tiên  năm năm,   đưa  khỏi căn ngục tối.
 
Khoảnh khắc ánh mặt trời chiếu  ,  sợ hãi như một con chuột, hét lên  chạy loạn. Minh Phi Viễn túm lấy ,  lôi  kéo, ép   biệt thự.
 
Trên bộ ghế sofa rộng lớn trong đại sảnh,  mấy  phụ nữ trang điểm đậm đến nỗi gần như chẳng thấy rõ mặt thật.
 
“Minh thiếu…”
 
Bọn họ lập tức  dậy chào . Một  còn sấn tới, ôm cổ , hôn môi ngay  mặt .
 
Minh Phi Viễn  tránh né, thậm chí còn cùng ả  dây dưa, ve vãn như thể   hề tồn tại.
 
“Nồng Nồng, cô dẫn cô  lên tắm rửa, dọn dẹp  một chút.” Hắn lạnh nhạt căn dặn.
 
Người đàn bà tên Nồng Nồng liếc  một cái đầy khinh miệt: “Đi theo tao, con tiện nhân.”
 
Nồng Nồng và mấy  phụ nữ khác mất nguyên một buổi chiều để tẩy rửa đống ghẻ lở, vết bẩn và bọ chét   .
 
Dòng nước nóng xối lên  thể gầy trơ xương. Từng chiếc xương sườn lộ rõ mồn một,  như một xác c.h.ế.t khô còn  thở. Năm năm trôi qua trong đọa đày,   từng gọi  là cảnh sát xinh  đầy nhiệt huyết—Hạ Thanh Lê, nay chỉ còn là một cái xác  .
 
Nồng Nồng  chải tóc cho ,   với giọng ngọt như rót mật:
 
“Cô đừng  mơ tưởng gì hết. Minh thiếu bây giờ  còn là  năm xưa nữa. Muốn sống thêm ngày nào thì ngoan ngoãn  lời.”
 
“Nồng Nồng,  ngoài .” Minh Phi Viễn  ở cửa, lạnh giọng.
 
Nồng Nồng ném cho  ánh  cảnh cáo  rời .
 
Minh Phi Viễn  phía  , ánh mắt dán chặt  hình ảnh phản chiếu trong gương.
 
Những ngón tay dài và khô của  khẽ vuốt qua tóc mai ,  trượt xuống cổ, xương quai xanh, len  cổ áo, chậm rãi  xuống.
 
 khẽ nhíu mày,  còn kiềm  sự ghê tởm trong lòng.
 
Hành động của  lập tức khựng .
 
Hắn đột ngột túm tóc , cưỡng ép  ngẩng mặt lên.
 
“Nhìn cái dáng ma đói của cô xem! Cởi sạch  cũng chẳng ai  ngó!” Giọng  độc địa như rắn độc mổ thẳng  tim .
 
“Ba!” Tiếng một bé gái vang lên ngoài cửa.
 
Minh Phi Viễn khựng , buông tóc  .
 
“Ba ơi, cuối cùng ba cũng đón   !” Con bé chạy tới, ngẩng đầu  , đôi mắt to tròn đầy nghiêm túc: “Mẹ xinh thật, chỉ là gầy quá. Mẹ  ăn nhiều thịt  nha.”
 
  bé gái, mắt dần dần ươn ướt.
 
Đây… là con  ? Thật sự là con  ?
 
“Hy Nại, tối nay ba đưa con và   ăn bò bít tết, chịu ?” Minh Phi Viễn dịu dàng hỏi.
 
“Thích quá !” Hy Nại    nhảy lên vì vui sướng.
 
  hiểu, trong nơi tối tăm như địa ngục ,   đứa bé    thể lớn lên thành một cô bé vô tư và hồn nhiên như ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nghiet-duyen/chuong-2.html.]
 
Trên đường đến nhà hàng, con bé vẫn luôn miệng , dán mắt  cửa sổ xe, tò mò với tất cả  thứ bên ngoài.
 
Minh Phi Viễn  chuyện với con bé bằng giọng  nhẹ nhàng, khóe mắt dịu dàng đến  ngờ— còn chút nào là dáng vẻ tàn nhẫn như  từng thấy.
 
  hai “cha con” họ, trong lòng  kìm  nhớ về ba mươi năm .
 
Khi ,  cũng chỉ mới năm tuổi.
 
4.
 
Ba  là cảnh sát. Thường xuyên công tác xa nhà, một năm  đến hơn hai trăm ngày  thấy mặt.
 
Mỗi  ông về,  đều mừng rỡ, bám lấy ông hỏi han đủ điều.
 
Hôm  là sinh nhật năm tuổi của , ba  hứa sẽ đưa   ăn McDonald’s.
 
   xe đạp của ba, tay cầm chong chóng tre. Gió lướt qua, chong chóng xoay tít tắp.
 
Và định mệnh—cũng bắt đầu xoay tròn từ khoảnh khắc đó.
 
 chỉ nhớ vài tiếng “đoàng đoàng” vang lên thật lớn,  cơ thể  hất văng khỏi xe đạp của ba.
 
Trước mắt  là một mảng đỏ máu.
 
Ba    bất động trong vũng máu.
 
Không  qua bao lâu,  một chú chạy đến bế  lên, lấy tay che mắt  :
 
“Bé ngoan,   , đừng sợ.”
 
Chú  đưa  về nhà. Mới đầu,   chịu ăn,   chuyện, cũng  . Giống hệt một cái xác  hồn.
 
Nhà chú  một  trai, tên là Quân Tắc.
 
Anh  ngày nào cũng  cạnh , trò chuyện, chọc , chơi trò cảnh sát bắt cướp với .
 
Sau , chúng  cùng   học, cùng   bài tập, cùng  thi trung học, thi đại học,  cùng đậu  học viện cảnh sát.
 
Ra trường, chúng  cùng  đội hình sự, cùng  cảnh sát, cùng phá  nhiều vụ án, cùng  sinh  tử.
 
Năm  hai mươi sáu tuổi,  thương trong một nhiệm vụ.
 
Trước khi  đẩy  phòng mổ, Lương Quân Tắc nắm c.h.ặ.t t.a.y ,  :
 
“Thanh Lê, nhất định  sống! Anh  cưới em!”
 
Suốt thời  học, chúng   từng yêu ai. Khi  , cũng ngầm hiểu với  mà  ai nhắc đến chuyện cưới xin.
 
Bởi vì, cả hai đều đang đợi đối phương.
 
Lần   khi  hồi phục, đúng  lễ Tình nhân, Lương Quân Tắc đặc biệt xin nghỉ phép một ngày, đưa  đến chùa Cảnh Ninh ngắm hoa mai đỏ.
 
Tuyết  rơi qua, hoa mai nở rực  lớp tuyết trắng. Phía  là mái chùa cong vút, cảnh tượng  như tranh cổ.
 
Dưới gốc mai ,  quỳ xuống cầu hôn .
 
Chúng  ôm chầm lấy , thề nguyện kiếp  mãi mãi che chở cho .