Đợi các phu nhân về hết,  mới đến chỗ công chúa "tính sổ".
"Con dâu phát hiện  kẻ lén lút  Mai Ảnh Các từ năm ngày , định hạ độc Thông ca nhi."
Mặt công chúa giật giật: "Thật ?"
Ta thản nhiên: "Đương nhiên, kẻ đó là quản sự tiền viện Liên Khánh, con dâu  bắt  ,   khai nhận, còn khai  kẻ chủ mưu là  hầu  cận bên cạnh hầu gia."
Trán công chúa nổi gân xanh, run giọng: "Ngươi  sớm   kẻ hạ độc Thông ca nhi? Sao ... báo cho  sớm hơn?"
Đương nhiên là để  màn kịch  hôm nay ! Ta lấy khăn tay lau khóe miệng, nhẹ giọng: "Mẫu ,  bắt  cả  lẫn tang vật, mới tiện đến bẩm báo. Vì  liên lụy đến  bên cạnh hầu gia, chi bằng gọi  đến đối chất, mới rõ  chuyện."
Phúc Viên công chúa đương nhiên  đồng ý, giận dữ: "Kêu cái gì mà kêu! Tên nô tài xảo trá đó chắc chắn là vu cáo! Thông ca nhi là con trai của hầu gia, hầu gia  lý do gì mà hãm hại nó chứ!"
Ta phụ họa: "Con dâu cũng nghĩ ,  thế thì giải  đến phủ nha, để quan phủ xử lý."
Phúc Viên công chúa trừng mắt: "Gia môn bất khả ngoại dương, ngươi  hiểu !"
Bà  lo quan phủ tra  chuyện bất lợi cho Trương Sùng đây mà. Vốn dĩ  cũng chẳng định  to chuyện, giao cho quan phủ,  liên quan đến hoàng  quốc thích, họ cũng chẳng dám phán xét.
Ta vờ vịt : "Nếu mẫu   dặn , thì thôi. Người , lôi tên tặc tử Liên Khánh  , tội dám phạm thượng, đánh c.h.ế.t cho hả giận!"
Phúc Viên công chúa nghiến răng: "Tàn nhẫn quá..."
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ta  lạnh: "Thế  cũng  , thế  cũng  xong! Ý của công chúa, con dâu  hiểu! Theo luật Đại Tụng, kẻ  phạm thượng thì  trị tội nặng! Đánh c.h.ế.t mà  liên lụy đến  nhà,  là khai ân lắm !" Ta gằn giọng: "Nếu ở Bình Tây Vương phủ,  tru di tam tộc !"
Đồng tử Phúc Viên công chúa co rút, mồ hôi lạnh túa , bà  thở dài: "...Thôi , cứ  theo ý con."
*
Liên Khánh  lôi  tiền viện, đánh thành tương.
Trường Ninh Hầu phủ ai nấy đều im thin thít, nín thở qua ngày.
Tôn ma ma bẩm: "Tên tặc nhân Liên Khánh đó  tra  , ỷ  tổ mẫu là v.ú nuôi của Trương Sùng, ở ngoài thì cậy thế ức hiếp, sớm muộn gì cũng  ngày c.h.ế.t   thây!"
Loại  ,    thể đem  mài dao.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-thanh-suong/chuong-12.html.]
Hôm ,   mồng một, cũng chẳng  ngày rằm, nhưng Trương Sùng vẫn đến chính viện dùng bữa. Ta tưởng  đến chất vấn, ai ngờ thần sắc  hòa nhã, thái độ ân cần, cứ như  từng  chuyện gì.
Nhớ lời Phiên Phiên, Trương Sùng tâm cơ khó lường,  đoán  phần nào ý đồ của . Từ khi  gả đến đây, qua hai  giao phong, Trương Sùng và Phúc Viên công chúa đều thua thảm hại. Bên ngoài đồn ầm lên rằng Trường Ninh Hầu hồ đồ, sủng  diệt thê, còn Bình Tây Vương quận chúa thì trị gia nghiêm minh, đối đãi với con thứ cũng công bằng, yêu thương. Thanh danh của hai bên,  đối lập rõ ràng.
Lúc ,  cần   gì đó để vãn hồi. Ta đang nghĩ ngợi, Trương Sùng  gắp cho  một miếng thịt kho tàu.
"Quận chúa ở kinh thành  quen ? Ta  cho  tìm một đầu bếp trứ danh ở Tây Nam, mời về phủ để nàng nguôi nỗi nhớ quê."
Ta  gượng: "Hầu gia  cần tốn kém, phụ vương  phái đầu bếp giỏi nhất đến . Tâm ý của ,  xin nhận,  thì thôi ."
Trương Sùng cũng  giận, gật đầu: "Nhạc phụ yêu thương quận chúa hết mực, thật khiến   bội phục,  ,  sẽ cố gắng hơn, đối xử  với nàng."
Nói ,   nắm lấy tay .
Ta buồn nôn, vội che miệng.
Trương Sùng sờ hụt, hỏi: "Quận chúa, nàng  khỏe ?"
Ta nhận lấy khăn tay Xuân Lệ đưa, nhẹ nhàng: "Chắc là ăn  thứ gì hỏng, hoặc   lời gì khó , nên mới ."
Trương Sùng sững , im lặng một lát  thở dài: "Quận chúa  giận dỗi bản hầu đến bao giờ? Chúng  dù gì cũng là phu thê,  sống với  cả đời,   xuống nước , nàng cũng nên nguôi giận chứ." Hắn   chân thành, giọng dịu dàng: "Quận chúa, ban đầu là  sai, mong nàng cho  một cơ hội, để  bù đắp, yêu thương, chăm sóc nàng, chúng  sẽ là một đôi thần tiên quyến lữ!"
*
Trước khi , Trương Sùng còn  quên liếc mắt đưa tình.
Ta thấy mắt  mỏi nhừ.
Tôn ma ma cất giọng sang sảng mắng: "Thà  ngoài xem chó cắn  còn hơn  mặt !"
Mấy nha  Xuân Lệ cũng hùa theo  ngớt lời.
Ta ngẫm nghĩ, đáp: "Hắn trở mặt thật nhanh."
Cứ tưởng   giằng co với  một thời gian mới  đổi đôi chút.
Tôn ma ma giảng giải: "Quận chúa còn trẻ nên  tường tận đám đàn ông . Bọn chúng tự cho  là thần thánh, là trời, là chủ tể thiên hạ! Bởi ,  bước chân  cửa  tỏ vẻ lạnh nhạt, hờ hững, ngấm ngầm  đè đầu cưỡi cổ Quận chúa.
"Dẫu là khuê các trâm  quyền quý đến ,  cũng chẳng thể chống chọi thâm viện cô phòng, chiếc chăn lạnh lẽo. Đợi đến khi Quận chúa muộn đường con cái, nếm đủ mùi cô đơn, thê lương, tự khắc ngoan ngoãn khuất phục thôi."