Ma ma thấy ta khẽ cười, ngập ngừng một hồi, mới nói:
"Quận chúa, tuổi xuân của nữ nhân dễ phôi pha, ngàn vạn lần đừng nên giày vò bản thân."
Ta lơ đãng đáp: "Ta nào có khổ sở gì."
Tôn ma ma ghé sát lại, nhỏ giọng: "Quận chúa ngày đêm lao tâm khổ tứ, lúc rảnh rỗi... cũng nên tìm thú vui tiêu khiển."
Tìm thú vui sao?
Ta do dự một lát, rồi nhìn theo ánh mắt của Tôn ma ma, mới hiểu ra ý bà.
Tư tưởng của ma ma quả thật quá phóng khoáng.
Ta cố nén cười, đáp: "Ta hiện tại chưa có hứng thú. Nếu bà thích, ta có thể giúp bà làm mối."
Không biết Vương Phong Trí sẽ có biểu cảm gì đây?
Tôn ma ma cười đáp: "Lão nô không thích cái loại phong lưu đa tình như hắn đâu!"
Ta cười đến nghiêng ngả.
Xem ra bà thích người trầm ổn, như Trương thần y...
Một tháng sau, Dương di nương chuyển dạ, hạ sinh một tiểu nữ nhi kháu khỉnh.
Phúc Viên công chúa đắc ý ôm ấp cháu gái nhỏ, liếc xéo ta rồi nói: "Nữ nhân dù tài giỏi đến đâu, nếu không có con cái bên mình, chung quy cũng chỉ là tay trắng. Quận chúa, con nói có phải không?"
Ta cười đáp: "Chính là vậy. Nhờ phúc của người, hiện tại ta cũng có cả trai lẫn gái, chẳng khác gì người rồi!"
Phúc Viên công chúa: "..."
Uống trà cho dịu giọng, bà ta mới hậm hực nói: "Sùng nhi có lòng muốn hòa giải, nếu ta là con, ta đã vin vào đó mà xuống thang rồi. Con mà cứ ương bướng như vậy, sau này Sùng nhi con đàn cháu đống, con vẫn chỉ lẻ bóng một mình, cái mùi vị đó, e là chẳng dễ chịu đâu!"
Ta nở một nụ cười lạnh đầy khinh miệt.
Thật cho rằng ta thèm vào chắc!
Buổi tối, Trương Sùng đến chính viện dùng bữa, nói với ta: "Nghe nói nàng rất thích con gái của Dương thị. Hay là ta đưa nó đến cho nàng nuôi?"
Ta lắc đầu: "Không cần đâu."
Ban đầu ta đòi Trương Thông về đây, chỉ là để lập uy.
Đòi luôn cả con gái của ả, bộ coi nơi này của ta là nhà tế bần chắc!
Trương Sùng ôn tồn nói: "Cũng phải. Nàng cũng nên tự sinh một đứa, đó mới là đích xuất tử nữ của chúng ta, tôn quý ngàn vàng!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-thanh-suong/chuong-15.html.]
Ánh mắt hắn thâm tình tha thiết, cứ như ta và hắn có mối lương duyên từ kiếp trước vậy.
Ta cố nén cơn ghê tởm, hỏi: "Rốt cuộc chàng coi ta là gì?"
Trương Sùng ngẩn người, đáp: "Đương nhiên là phu nhân của ta rồi."
Giờ phút này, cũng là lúc ta nên vạch rõ giới hạn với Trương Sùng.
Ta đáp: "Phu thê nên thành thật với nhau. Vậy thiếp hỏi chàng, Liên Khánh là ai phái tới?"
Nghĩ đến Liên Khánh bị đánh đến chết, vẻ mặt của Trương Sùng có chút gượng gạo.
"Người đã c.h.ế.t rồi, nhắc lại làm gì?"
Ta khinh miệt nói: "Nếu chàng thật sự coi ta là phu nhân, đã chẳng để cho thiếp thất vô lễ với ta, lại càng không vì muốn khống chế ta mà hạ độc thứ tử của chính mình!
'Ngẩng đầu ba thước có thần linh'! Chàng có dám thề trước đèn rằng, trong lòng chàng có dù chỉ một tia chân tình với ta?"
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Sắc mặt Trương Sùng tái mét, vội vàng giải thích: "Quận chúa, tất cả chỉ là hiểu lầm, ta có thể giải thích!"
Ta cười khẩy: "Được thôi, chàng cứ nói đi, ta cho chàng một cơ hội!"
Ta rất muốn xem hắn có thể nói trắng thành đen ra sao.
Trương Sùng thở dài một tiếng, rồi chậm rãi nói: "Quận chúa, Hầu phủ ngoài mặt nhìn thì có vẻ hiển hách, nhưng thực chất lại chẳng hề dễ dàng. Ta thuở nhỏ mất cha, nếu không nhờ mẫu thân là công chúa, tước vị này e rằng đã sớm rơi vào tay các thúc bá khác rồi...
"Nhưng mẫu thân cũng chẳng có chút thực quyền nào, chỉ nhờ vào ân sủng của Bệ hạ. Ban đầu, khi hai ta kết thành hôn nhân, ta vạn phần tình nguyện. Nhưng nàng có biết không? Thái tử điện hạ đối với Bình Tây Vương phủ... có thành kiến rất lớn. Ta chỉ bất đắc dĩ, làm cho hắn xem mà thôi."
Hắn ủy khuất đến vậy sao?
"Vậy à," ta hỏi, "vậy hiện tại, Thái tử điện hạ đã hết thành kiến với Bình Tây Vương phủ, nên chàng mới đến thân cận ta?"
Trương Sùng thâm tình nhìn ta, khẽ nói: "Thanh Sương, ta ở bên nàng càng lâu, càng bị nàng cuốn hút. Nàng là một nữ nhân xuất chúng đến nhường này, ta có đức hạnh gì mà được cưới nàng làm vợ?
"Vì nàng, ta quyết tâm không đi theo Thái tử nữa. Ta chỉ cần nàng!!"
Vì ta, Trương Sùng muốn đắc tội với trữ quân.
Dẫu là đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng tin nổi những lời lẽ quỷ quái này!
Nhưng hắn nói năng vô cùng chân thành, không hề giống đang giả dối chút nào.
Sau khi Trương Sùng "giãi bày" hết tâm sự rồi rời đi, sắc mặt Vương Phong Trí có vẻ không vui, dường như phải tốn rất nhiều sức lực mới cất lời: "Hôm nay, thuộc hạ có một chuyện muốn bẩm báo với Quận chúa."
"Chuyện gì?"
Hắn chẳng còn vẻ nhanh nhẹn thường ngày, ngập ngừng hồi lâu mới mở miệng: "Khởi bẩm Quận chúa, mấy ngày trước, Trương Sùng hành tung có phần khả nghi. Thuộc hạ âm thầm truy xét... phát hiện ra hắn đã bí mật gặp Dụ Vương tại một trang viên ngoài kinh thành."