Trương Sùng tư hội Dụ Vương?
Vương Phong Trí muốn nói lại thôi, nghiến răng: "Quận chúa, Trương Sùng tâm cơ thâm trầm, phẩm hạnh đáng khinh, tuyệt đối không thể tin vào những lời ngon ngọt của hắn! Dù cho Trương Sùng có thực lòng quy thuận Dụ Vương, cũng chẳng phải vì người!"
Vương Phong Trí càng nói càng kích động, vẻ mặt lo lắng ta sẽ d.a.o động.
Nhớ lại thuở nhỏ cùng nhau lớn lên, danh phận chủ tớ, tình nghĩa tỷ đệ, ta không khỏi hoài nghi dụng ý của hắn.
Chẳng lẽ, tên này ghen tuông với Trương Sùng?
Trong lòng ta bỗng nổi lên ý muốn trêu chọc Vương Phong Trí.
"Ta tin Trương Sùng thì đã sao? Dù gì ta cũng đã gả cho hắn, tìm chút thú vui tiêu khiển có gì là không thể?"
Vương Phong Trí biến sắc, hít một ngụm khí lạnh, lớn tiếng can ngăn: "Tuyệt đối không thể được!"
Lời này đã có phần vượt quá giới hạn.
Ta nhất thời ngẩn người.
Tựa hồ từ lúc nào, Tôn ma ma đã ngầm đưa mọi người ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại ta và Vương Phong Trí.
Ánh nến lay lắt, bóng mai lờ mờ.
Ta khẽ thở dài, hóa ra tự lúc nào, trong lòng đã có một người để nhớ nhung, để mong chờ.
Mà hắn, cũng vậy.
Tôn ma ma hẳn đã sớm nhìn ra điều này, nên ngày đó mới khuyên nhủ ta như thế.
Ta tiến lại gần Vương Phong Trí, khẽ nói: "Ta có một chuyện muốn nói với ngươi."
Vương Phong Trí cúi đầu, giọng nói trầm thấp: "Quận chúa cứ nói."
Ta chậm rãi: "Canh thiếp dâng lên khi ấy, bát tự của ta là giả."
Giờ sinh trên canh thiếp ấy, vốn dĩ không phải của ta.
Hôn sự trọng hệ, phải tuân theo phụ mẫu chi mệnh, mai mối chi ngôn.
Phủ Bình Tây Vương không thừa nhận, tức là hôn sự giữa ta và Trương Sùng vốn dĩ không có hiệu lực.
Vương Phong Trí lập tức hiểu ra ý ta, kích động đến mức lắp bắp không nên lời.
Hồi lâu sau, hắn mới run giọng: "Quận chúa, chuyện này... vì sao người lại nói cho thuộc hạ hay?"
Ta ghé sát tai hắn, khẽ đáp: "Bởi vì ta muốn tìm chút niềm vui."
*
Việc đã rồi, ta mới thật lòng giãi bày cùng Vương Phong Trí.
"Theo ta suy đoán, Trương Sùng ngay từ đầu đã là người của Dụ Vương."
Vương Phong Trí ngơ ngác: "Sao có thể?"
Ta phân tích cặn kẽ: "Trương Sùng và Thái tử vốn không thân thiết, ta đã sớm nhìn ra. Ta cũng tra được, thuở nhỏ Trương Sùng từng làm bạn đọc của Thái tử, nhưng Thái tử đối đãi với hắn chẳng ra gì, ba người bạn đọc khác cũng thường ức h.i.ế.p hắn. Khi ấy, chỉ có Dụ Vương là thường đứng ra giúp đỡ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-thanh-suong/chuong-16.html.]
Ngoài mặt, Trương Sùng là kẻ ủng hộ Thái tử hết mình.
Nhưng thực chất, hắn và Dụ Vương lại tư giao thân thiết hơn nhiều.
Chưa kể, về mặt lợi ích, Trương Sùng đầu quân cho Thái tử, cũng chỉ có thể xếp hàng thứ hai, sao bì được với Thừa Ân Hầu.
Nhưng nếu phò tá Dụ Vương, Trương Sùng nói không chừng sẽ được xem là công đầu.
Vậy nên, ngay từ đầu, Trương Sùng hẳn là người của Dụ Vương.
Hắn cố ý lạnh nhạt với ta, chẳng qua là mượn danh Thái tử, hắt nước bẩn lên người Thái tử.
Hắn chắc mẩm rằng dù ta có bất mãn, cũng không làm gì được.
Sau khi hắn lạnh nhạt với ta một thời gian, rồi lại quay sang làm lành, ta nhất định sẽ cảm động đến cực điểm, và cùng hắn dốc sức vì Dụ Vương!
Vương Phong Trí nghiến răng nghiến lợi: "Thật là một tên tiểu nhân bỉ ổi!"
Quả thật rất bỉ ổi.
Kẻ làm trai, muốn kiến công lập nghiệp, muốn công danh lợi lộc, cứ đường đường chính chính mà tranh thủ.
Đằng này lại bày trò tính kế trong chuyện hôn nhân, quả không phải quân tử!
Ta cười khẽ, nhìn Vương Phong Trí: "Thế này, ngươi đã yên lòng chưa?"
Vương Phong Trí có chút hờn dỗi: "Sao người không nói sớm!"
Nói sớm, còn gì thú vị nữa.
*
Quả nhiên, mọi chuyện diễn ra đúng như ta dự liệu.
Thái tử liên tiếp gặp đả kích, không còn giữ được vẻ ngoài hoàn mỹ như trước.
Hắn hết lần này đến lần khác làm hỏng chuyện, khiến Bệ hạ vô cùng bất mãn.
Sau khi bị quở trách nhiều lần, Thái tử càng thêm chán nản, suy sụp tinh thần.
Thường thì, kẻ càng tự phụ, khả năng chịu đựng áp lực càng kém.
Lúc thuận buồm xuôi gió, chẳng ai nhìn ra. Đến khi gặp trắc trở, loại người này tuyệt đối không đáng tin.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Thái tử gặp nạn, Hiền Vương mừng rỡ, mở tiệc ăn mừng trong phủ.
Hắn công khai chiêu mộ triều thần, mua chuộc lòng người, phô trương tài năng trị quốc trước mặt Bệ hạ.
Nhưng hành động này lại chọc giận Bệ hạ.
Bệ hạ vốn đã phiền lòng vì Thái tử không biết lo toan, nay Hiền Vương chẳng những không hết lòng phò tá, còn nuôi dã tâm soán vị, thật đáng giận!
Thế là, Hiền Vương còn mất Thánh tâm trước cả Thái tử, ngay cả Tiêu Quý phi trong cung cũng bị liên lụy, giáng xuống một bậc.
Lễ bộ Thượng thư càng thêm thê thảm, suýt chút nữa thân bại danh liệt.
Trong lúc đó, Dụ Vương thật thà chất phác dần dần lọt vào mắt xanh của Bệ hạ.