NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:18:21
Lượt xem: 468
Văn án
Ta từ chiến trường Mạc Bắc khải trở về triều, Tiêu Thiên Kỳ chiến hữu thiết đích đến đón.
Bên cạnh còn dẫn theo một mỹ nhân yếu ớt, dáng vẻ mềm mại như liễu gió.
Nàng che miệng, đôi mắt tròn xoe, giọng ngọt như tơ:
“Biểu ca, vị tỷ tỷ chân to quá , da sần sùi thế … Đợi tặng cho tỷ ít son phấn ?”
Lại còn khẽ nghiêng đầu, vẻ vô tội:
“Biểu ca xem, lúc tỷ trận, khi nào cùng nam nhân ở chung binh trướng ? Vậy chẳng là…”
Ta khẽ nheo mắt.
Đây chẳng là kiểu “ xanh” trong mấy quyển thoại bản ?
Chính loại thủ đoạn như thế , ép c.h.ế.t Đinh Chỉ cô gái hiền lành và ngây thơ của ?
Ta sải bước lên , giơ tay khoác vai Tiêu Thiên Kỳ, tay còn mật đ.ấ.m mạnh một quyền bụng :
“Ngươi tiểu tử chẳng ngày gặp thì nhất định cho say một trận cho trò ư? Sao còn mang theo một cô nàng yểu điệu bên , sợ mất hứng ?”
…
Chương 1:
Trong đám đến đón khải hồi kinh, ngoài Tiêu Thiên Kỳ , còn mấy bạn thuở nhỏ.
Đứa thì công tử ăn chơi, đứa là kẻ thô lỗ chẳng tên nào chịu yên phận cả.
Dưới ánh trêu chọc của , cả bọn đồng loạt sang đ.á.n.h giá Hứa Nhu Nhu, cứ khăng khăng đòi theo, vẻ mặt ai nấy đều tỏ vẻ hứng thú.
Một đùa:
“Nàng từng thấy nên chứ gì? Ngọc Kiều tỷ nhà còn cả doanh trướng riêng đấy!”
Ánh mắt Hứa Nhu Nhu bám chặt cánh tay đang khoác vai Tiêu Thiên Kỳ, đến mức như thiêu cháy chỗ đó.
Nàng cất giọng nhỏ nhẹ, tỏ vẻ đoan trang:
“Cho dù là tướng quân, nhưng là nữ nhi mà cứ c.h.é.m g.i.ế.c ngoài chiến trường, chung quy vẫn hợp lễ nghi.”
Nói xong giả vờ sợ hãi, vội che miệng:
“Biểu ca, sai ?”
Rồi nàng sang , cúi hành lễ, giọng ngọt như mật:
“Muội sống trong kinh thành, chỉ nữ tử nên hiền lành, nhu thuận, rộng lượng và giữ bổn phận. Muội chẳng hiểu chuyện quân doanh, mong tỷ tỷ chớ giận.”
Từ ánh mắt nàng , thấy rõ sự ghen ghét và đề phòng.
Ta chỉ khẽ nhạt, buồn đáp.
Không khí liền trở nên cực kì gượng gạo.
Tiêu Thiên Kỳ nhận , vẫn nhướng mày với vẻ trêu chọc.
Ta cố tình thở dài, giọng lạnh nhạt:
“Ta còn tưởng ngươi thật lòng đón , hóa là yến tiệc Hồng Môn.”
“Thôi, tự về .”
Thấy định bỏ , Tiêu Thiên Kỳ liền vội vàng đuổi theo, kéo tay :
“Ngọc Kiều, đừng nhanh thế, chờ với.”
Hắn gần, liền bất ngờ tay.
Hắn phản ứng cực nhanh, tránh lập tức phản công.
Cứ thế, với so chiêu giữa đường cái.
Không ngờ cái tên ốm yếu năm xưa, giờ đ.á.n.h khá cứng tay.
Hắn xoa cằm, oán:
“Thẩm Ngọc Kiều, nàng tay ác thật! Có còn giống nữ nhân nữa ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-1.html.]
Ta bật ha hả:
“Chắc ngươi quen mấy ả giả vờ yếu đuối đúng ?”
“Ta đây là cho ngươi , nữ nhân thật sự là thế nào!”
Ánh mắt liếc sang Hứa Nhu Nhu.
Nàng trúng tim đen, mặt tái , nhưng vẫn cố giữ bộ dáng đáng thương.
Ta thầm lạnh trong lòng, đúng là nghề, mà vẫn chịu đựng .
Tiêu Thiên Kỳ ho nhẹ, dịu khí:
“Được , nữ nhân thật sự, đừng nổi giận vì chuyện nhỏ nữa. Ta mời nàng uống rượu, chứ?”
Khi đến tửu quán, Hứa Nhu Nhu cũng mặt dày bám theo.
Ta còn kịp mở miệng, nàng tay mặt bao , đột nhiên quỳ sụp xuống mặt .
Không một lời, chỉ cúi đầu nức nở, như thể nhục nàng thiên hạ .
Cả bàn rượu im bặt.
Không khí vốn đang náo nhiệt bỗng chốc lạnh tanh.
Hứa Nhu Nhu giả vờ như gì, chậm rãi lau nước mắt, ngẩng lên , bộ dạng yếu đuối đến mức khiến thương xót.
Rõ ràng là nàng mới là kẻ giở trò xanh , thế mà bây giờ lật ngược thế cờ, giả nạn nhân.
“Muội đoán hôm nay tỷ cố tình khó .”
“Là vì Đinh Chỉ tỷ, nên tỷ mới đối xử như thế với ?”
Nghe đến ba chữ Đinh Chỉ tỷ, tim như kim đ.â.m mạnh một cái.
Đôi mắt lập tức nheo , ánh lạnh lẽo khóa chặt nàng .
Tốt lắm…
Ta còn nhắc đến nàng , mà nàng dám nhắc .
Hứa Nhu Nhu cúi đầu tránh ánh mắt , giọng run run, liếc về phía Tiêu Thiên Kỳ để cầu cứu.
Quả nhiên, sắc mặt Tiêu Thiên Kỳ lập tức trở nên khó coi.
“Ngọc Kiều, đừng gây chuyện nữa. Ta nàng và Đinh Chỉ , nhưng cái c.h.ế.t của Đinh Chỉ chỉ là… một t.a.i n.ạ.n thôi.”
“Ngay cả quan phủ cũng kết luận, Đinh Chỉ c.h.ế.t vì phong hàn, chẳng hề liên quan đến Nhu Nhu cả.”
Hứa Nhu Nhu ngẩng đầu lên, đôi mắt ngấn lệ đầy đáng thương.
Trong lòng cuộn trào oán hận…
Hay cho một đôi tình ý sâu nặng.
Hay cho hai chữ tai nạn.
Hay cho một câu liên quan!
Ta nghiến chặt răng, tiếp tục mở miệng bênh vực nàng :
“Hơn nữa, là Đinh Chỉ ác độc, đẩy Nhu Nhu xuống hồ khiến nàng thương, suýt mất mạng.”
“Sau đó Đinh Chỉ dùng m.á.u tim t.h.u.ố.c dẫn sẽ công hiệu, nên giấu , ngày ngày tự cắt m.á.u để chữa trị cho Nhu Nhu.”
“Không ai ép buộc nàng cả.”
“Nhu Nhu còn từng trách nàng mà mang tiếng khiến mất mạng.”
Nói xong, cúi xuống đỡ Hứa Nhu Nhu dậy, ánh mắt tràn đầy áy náy:
“Nhu Nhu, lên , thể nàng yếu, đừng quỳ lâu.”
Hứa Nhu Nhu thuận thế dậy, còn cố ý ho khẽ hai tiếng yếu ớt trông đáng thương, khiến xót lòng.
Ta cảnh mắt, trong lòng sáng tỏ cả .
Tiêu Thiên Kỳ một kẻ từ nhỏ yếu ớt, nên đối với Hứa Nhu Nhu một kẻ cũng mang bệnh tật, mới sinh thứ thương xót mù quáng .
Và Đinh Chỉ… là c.h.ế.t chính sự thương hại đó.
Ta gần như thể hình dung cảnh mà Đinh Chỉ lúc chịu: Hứa Nhu Nhu giăng bẫy, hiểu lầm là kẻ ác độc hại ai tin nàng, tin đồn rằng m.á.u tim thể bồi bổ thể, vì còn đường nào khác, đành nương nhờ thứ mê tín , ngờ việc ngày ngày lấy lấy m.á.u cứu tổn hao cơ thể nàng, cuối cùng chỉ vì một cơn phong hàn nhỏ mà lấy mạng sống của nàng.