NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 2

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:18:46
Lượt xem: 1,339

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1gARX6rSHn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 2:

 

Hứa Nhu Nhu thì nghĩ rằng, chẳng ai quan tâm tới một cô gái hèn mọn như Đinh Chỉ.

 

nàng , Đinh Chỉ còn một bạn là

 

“Đinh Chỉ tỷ mất , cũng đau lòng. Ngày mai là Thanh Minh, chúng cùng thăm mộ tỷ chứ?”

 

Nghe Hứa Nhu Nhu rỉn giọng vẻ thương xót, m.á.u trong sôi lên:

 

“Mộ Đinh Chỉ ngươi cũng dám đến ?”

 

Hứa Nhu Nhu giật , mắt ươn ướt lên.

 

Tiêu Thiên Kỳ cau mày: “Thẩm Ngọc Kiều đủ đấy. Nhu Nhu cũng chỉ lòng thôi, nàng đừng quá đáng.”

 

Trong đôi mắt Hứa Nhu Nhu thoáng nở một nụ , rõ ràng là khoe chiến thắng trong lòng.

 

Nàng cố ý chọc tức , ở nơi đông mất bình tĩnh.

 

Thế thì , sẽ cho nàng thấy!

 

Ta liếc cái cổ mảnh mảnh của nàng , mỉm lạnh lùng:

 

“Được thôi, nàng thể đến mộ Đinh Chỉ, nhưng đến nguyên vẹn… chỉ mang mỗi cái đầu theo thôi, ?”

 

Ta rút d.a.o như chớp, lia một nhát qua búi tóc nàng, cây trâm vàng rơi xuống, một lọn tóc cũng theo đó đứt lìa.

 

Ta đón lấy trâm vàng rơi xuống, để một lọn tóc rơi xuống đất.

 

“Á!”

 

Hứa Nhu Nhu giật bắn, sắc mặt tái mét, thét lên đầy hoảng loạn.

 

Tiêu Thiên Kỳ bước tới, mặt lạnh như băng, ôm nàng lưng, giăng tay che mặt .

 

Ta siết chặt chuôi dao, căng như dây cung.

 

Ánh mắt khóa chặt Tiêu Thiên Kỳ, thấy gương mặt thoáng hiện bóng dáng Đinh Chỉ, khiến tim bỗng nhói, sống mũi cay cay.

 

Bọn xung quanh nhân lúc ùa tới, vội vàng kéo lùi , miệng ngớt khuyên can.

 

Ta giả vờ nguôi giận, lạnh lùng hừ khẽ một tiếng, xuống, đôi mắt vẫn rời khỏi bóng dáng hai kẻ mặt.

 

Không bao lâu nữa… nhất định sẽ lấy cái đầu .

 

Ta sẽ dâng nó lên mộ Đinh Chỉ, để nàng yên giấc, chỉ là bây giờ còn lúc .

 

Rượu và thức ăn dọn lên, và Tiêu Thiên Kỳ ở hai bên.

 

Ta buồn để ý đến , chỉ cùng đám nâng chén, ồn ào.

 

Khi kể về những trận chiến ở Mạc Bắc, cả bàn đều tròn mắt kinh ngạc, ồn ào chúc mừng, khí thế dần sôi nổi trở .

 

Chỉ Tiêu Thiên Kỳ mặt mày đen sầm, một góc uống rượu như nuốt giấm, mà vẫn chịu rời bàn.

 

Hứa Nhu Nhu cứ ân cần gắp đồ ăn cho , dáng vẻ ngoan ngoãn khiến ai cũng chướng mắt.

 

Một chịu nổi khí ngột ngạt, khẽ nháy mắt hiệu với :

 

“Ngọc Kiều tỷ, ngoài đón tỷ, là Thế tử Tiêu Thiên Kỳ của chúng đích sắp xếp đấy. Tỷ với vài câu .”

 

Ta cụp mắt, uống cạn chén rượu trong tay, chẳng buồn đáp.

 

Tiêu Thiên Kỳ nắm chặt ly, răng nghiến ken két, gì đó nhưng thôi.

 

Hứa Nhu Nhu thì cứ kéo tay áo , ánh mắt dè chừng liếc về phía .

 

Ta bật khẽ, giọng châm chọc:

 

“Có vì một ả thích dáng mà trở mặt với , còn gì để nữa?”

 

Vừa dứt lời, Tiêu Thiên Kỳ lập tức phản bác:

 

“Nàng bậy! Là nàng nổi điên , chuyện cho dễ chút ?”

 

Ta cầm ly rượu, to, bước lên vài bước:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-2.html.]

“Được thôi, kính ngươi một chén nhé!”

 

Tiêu Thiên Kỳ hừ khẽ, vẻ mặt tỏ khinh thường nhưng vẫn dậy, cùng cụng ly.

 

Cả bàn hò reo:

 

“Uống giao bôi! Giao bôi !”

 

Ta mắng:

 

“Cút !”

 

Còn Tiêu Thiên Kỳ thì cũng nhếch môi , vẻ lạnh nhạt ban đầu tan đôi chút.

 

Hứa Nhu Nhu kìm nổi, “soạt” một tiếng bật dậy:

 

“Thẩm Ngọc Kiều, tỷ chẳng lẽ là nữ nhân ? Sao cứ hạ nhục, mắng c.h.ử.i như thế?”

 

Giọng nàng cao vút, cố lấy thế đạo đức để áp .

 

Ta nhạt, đặt mạnh ly xuống bàn:

 

“Ngươi quản là nam nữ? Ta cũng chẳng rảnh quan tâm ngươi là gì.”

 

“Ai tự hạ thấp thì mắng kẻ đó, nam nữ gì cũng đáng mắng cả!”

 

“Ngươi!”

 

Hứa Nhu Nhu tức đến đỏ bừng cả mặt.

 

Tiêu Thiên Kỳ vò trán, khẽ thở dài, vẻ bất lực:

 

“Thẩm Ngọc Kiều, nàng mới với thế nào?”

 

Hứa Nhu Nhu kinh ngạc , mắng như vẫn giữ giọng nhẹ nhàng ?

 

Trước , đối với nàng chẳng luôn che chở, yêu chiều ư?

 

“Biểu ca, cứ để mặc nàng sỉ nhục thế ?”

 

Nói xong, vai nàng run rẩy, nước mắt lã chã rơi, dáng vẻ yếu đuối đáng thương khiến cả đám đàn ông quanh bàn đều xốn xang.

 

Tiêu Thiên Kỳ theo bản năng an ủi nàng .

 

Không khí im ắng, chỉ còn tiếng nức nở khe khẽ.

 

Ta khẽ hừ một tiếng, cắt ngang màn diễn của nàng :

 

“Huynh , thôi! Chúng đến nơi khác uống tiếp, để Tiêu Thế tử ở mà dỗ cho trọn vai.”

 

Ta phất tay, gọi rời bàn.

 

Đám cũng lắc đầu, cảm thấy mất vui.

 

“Ôi chao, đang uống vui mà, nữa …”

 

“Thế tử , dỗ tiểu biểu của cho khéo nhé.”

 

“Nếu biểu xinh thế , chắc cũng chẳng nỡ mang ngoài .”

 

Tiêu Thiên Kỳ mặt xám , cuối cùng gắt lên:

 

“Đừng nữa!”

 

“Thẩm Ngọc Kiều nàng tính vốn , cố ý nhắm nàng . Nàng về .”

 

Hứa Nhu Nhu mở to mắt, vẻ ngỡ ngàng tin nổi.

 

mất kiên nhẫn, gọi hầu và nha tới, lệnh đưa nàng về phủ.

 

Trước khi , Hứa Nhu Nhu còn ngoái , ném cho một cái đầy hận độc.

 

sớm quen với ánh mắt của kẻ sắp c.h.ế.t, nên chút oán độc chẳng khác nào gió thoảng qua.

 

Ta nâng ly rượu, xa xa hướng về phía nàng , khẽ nhếch môi.

 

Rồi khoác vai Tiêu Thiên Kỳ, lạnh, ép rượu môi .

 

Từ khi hồi kinh đến nay, nhiều hẹn Tiêu Thiên Kỳ ngoài uống rượu, ôn chuyện cũ.

Loading...