NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 3
Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:19:05
Lượt xem: 1,309
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 3:
Hứa Nhu Nhu nào cũng tìm cách ngăn cản lúc thì lấy cớ bệnh, lúc thì giả bộ té xỉu, nếu cản thì cũng sẽ sai chạy đến chừng gọi về giữa chừng.
Lúc đầu, Tiêu Thiên Kỳ để tâm, nhưng chuyện tái diễn nhiều , cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.
Ta thấy dây kéo đủ căng, bèn chọn thời điểm gần Tiết Thanh Minh, một nữa mời hồ dạo ban đêm.
Gió kinh thành mát hơn gió Mạc Bắc, ánh đầu nhẹ hơn cát bụi nơi chiến trường.
Ta mũi thuyền, hai tay chắp lưng, Tiêu Thiên Kỳ bên cạnh, gió đêm phất qua mái tóc, ánh trăng loang mặt nước.
Ta nghiêng đầu gương mặt ánh sống mũi cao, đường nét rõ ràng, ánh mắt chút thất thần.
Ta khẽ cau mày, đưa tay nâng cằm , ép đối diện .
Hắn thoáng ngẩn , ánh mắt chao động:
“Ngọc Kiều, nàng…”
Nhận gò má tay nóng, bèn mạnh tay véo một cái:
“Mặt cứng thế , e là ăn nhiều mới mềm .”
Tiêu Thiên Kỳ chọc :
“Nàng còn chê cơ .”
Chúng đùa , thì phía xuất hiện một chiếc thuyền nhỏ lao tới nhanh.
Người hầu của Tiêu gia thở hổn hển gọi lớn:
“Thế tử! Không xong … Biểu tiểu thư ngã khỏi xe ngựa !”
Tiêu Thiên Kỳ nhíu mày thật chặt:
“Lại bất cẩn thế ? Thương ở ? Sao ngã?”
Trước , chỉ cần tên nàng , cuống quýt chạy .
lúc , vẫn yên nhúc nhích.
Người hầu ấp úng đáp:
“Cánh tay gãy , trán cũng đập máu, Biểu tiểu thư vì nóng ruột đuổi theo Thế tử nên mới té…”
Tiêu Thiên Kỳ do dự giây lát, chỉ khẽ thở dài:
“Ta và Thẩm tướng quân việc quan trọng, thể trì hoãn. Ngươi về , đưa tiểu thư về phủ, mời thái y đến xem .”
Người hầu rời , bầu khí thuyền lập tức trĩu nặng.
Tiêu Thiên Kỳ còn hứng nữa mà chỉ lặng nơi mũi thuyền, gió thổi tà áo bay phấp phới.
Ta dựa cột buồm, chiếc thuyền nhỏ khuất dần trong bóng đêm.
Trong đầu hiện lên những dòng chữ Đinh Chỉ từng trong thư…
Ta âm thầm tính toán cú sốc , lẽ đủ khiến Hứa Nhu Nhu phát điên chứ?
Thuyền cập bến.
Ta theo Tiêu Thiên Kỳ đến bên ngôi mộ nhỏ của Đinh Chỉ.
Ta đặt xuống chiếc bánh quế hoa nàng từng thích nhất, tay khẽ vuốt lên lớp cỏ non phủ quanh mộ, trong làn mưa lất phất, tựa như đang vuốt ve mái tóc mềm của nàng năm nào.
“Vì Đinh Chỉ từng xuất giá, nên thể nhập tổ phần. Ta tự ý quyết định, chôn nàng ở đây.”
Trước mộ của nàng, cũng khó ca ca mà nàng kính trọng nhất.
Ta nhẹ giọng an ủi, dần xoa dịu cơn uất trong lòng .
“Ngọc Kiều, nàng…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-3.html.]
Tiêu Thiên Kỳ mở miệng, thì một giọng điệu yếu ớt, bộ đáng thương, chen ngang:
“Ayo~ Biểu ca, chân đau quá… hình như trẹo …”
Ta phắt , ánh mắt lạnh như băng khóa chặt .
Tiêu Thiên Kỳ cúi đầu, tránh , giọng ngượng ngập:
“Nhu Nhu nơi phong cảnh , Đinh Chỉ chắc cũng sẽ thích, nên mới…”
Ta nàng từng bước đến trán và tay quấn đầy băng vải, một tay cầm ô nghiêng lệch, bộ dạng yếu đuối.
Răng nghiến chặt, lạnh giọng một chữ:
“Cút.”
“Thẩm tỷ, đừng như , Đinh Chỉ tỷ cũng là biểu tỷ của mà…”
Hứa Nhu Nhu cẩn thận bày đồ cúng xuống đất, định quỳ xuống nhưng thấy nước mưa bẩn b.ắ.n tung tóe khắp nề cỏ, đổi sang hành lễ lấy lệ, một dáng điệu xiêu vẹo đến mức khiến ghê tởm.
Ta nheo mắt, nàng là cố ý.
Cố ý sỉ nhục Đinh Chỉ, ngay cả khi nàng c.h.ế.t.
Ta thể kìm nữa, vung d.a.o găm ném thẳng cổ Hứa Nhu Nhu.
“Cứu mạng!”
Nếu nhờ Tiêu Thiên Kỳ nhanh tay, vội đẩy nàng sang một bên, nếu e rằng hôm nay cổ nàng còn đầu nữa .
Dù nàng né kịp, nhưng lưỡi d.a.o vẫn rạch trúng cổ, khiến m.á.u chảy .
Hứa Nhu Nhu bây giờ mới sợ là gì nàng ôm cổ, la hét ngừng.
Ta nhặt dao, lạnh lùng: “Đã đến thì để cái đầu, như .”
Nàng lăn dài bò tới nép lưng Tiêu Thiên Kỳ, van xin: “Đừng g.i.ế.c … đừng g.i.ế.c … biểu ca cứu !”
Nhìn thấy định tay, Tiêu Thiên Kỳ buộc lòng lên tiếng:
“Ngọc Kiều, hôm nay là Nhu Nhu ở , nhưng nàng cũng c.h.é.m nàng một nhát dừng .”
“Dù nàng cũng là biểu , là tôn nữ lão phu nhân sủng ái, hầu để tùy tiện g.i.ế.c hại.”
“Hơn nữa, đây là nơi nào? Nàng khiến linh hồn Đinh Chỉ yên ?”
Nghe , cũng thuận thế thu tay .
Ta về ngôi mộ cô độc giữa mưa, im như tượng.
Trên mộ, cỏ non và hoa dại khẽ lay trong gió, tựa nụ dịu dàng năm của Đinh Chỉ.
Ta cố nén cơn thịnh nộ trong lòng: “Tiêu Thiên Kỳ, chính nàng là nguyên nhân khiến Đinh Chỉ c.h.ế.t, nàng xứng ở đây để tế lễ.”
Hắn , sâu thẳm thở dài:
“Người mau đưa tiểu thư băng bó xong lập tức đưa về phủ.”
“Nếu ai còn dám trái lệnh , thì xử tử tại chỗ.”
Hứa Nhu Nhu nhào vai , than t.h.ả.m thiết: “Không, …”
Hắn chẳng nương tay, thẳng tay đẩy nàng .
Nàng chao đảo, đến nỗi quên cả che cổ đầy máu.
Từ khi kinh, nàng luôn biểu ca chiều chuộng, khi nào lạnh nhạt như thế.
Dù Đinh Chỉ c.h.ế.t do nàng mà , biểu ca vẫn từng lạnh nhạt với nàng, ngoại trừ lúc .
Nàng liếc bằng một đôi mắt đầy oán độc. Trong chứa cả điên cuồng và hận thù.
Vậy mà vẫn sợ ?
Ta nghiêng đầu, nhếch môi tàn nhẫn nếu điều nàng sợ nhất là mất Tiêu Thiên Kỳ, thì sẽ giúp nàng toại nguyện.