NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 4

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:19:22
Lượt xem: 1,362

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/12DXIUXDF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 4:

 

đại thắng nơi Mạc Bắc, c.h.é.m Lang Vương thảo nguyên, nên Thánh thượng mở yến tại Ngự Hoa Viên, ngay tại chỗ ban hôn cho .

 

“Nói ,” Thánh thượng hỏi:

 

“Muốn chọn bậc lang quân thế nào, để trẫm ban hôn cho ngươi?”

 

Ta đưa mắt khắp hàng nam tử trong điện, ánh cuối cùng dừng nơi Tiêu Thiên Kỳ.

 

Từ hôm chia tay mộ Đinh Chỉ, cố tình cắt đứt liên lạc với , gặp cũng như dưng qua đường.

 

Trong yến hôm nay, mấy định tới gần chuyện, đều lảng tránh.

 

Khi sang phía nữ tịch, thấy Hứa Nhu Nhu mặt mày tái nhợt, đôi mắt đỏ hoe, cứ trừng trừng về phía .

 

Nàng sợ, sợ chọn Tiêu Thiên Kỳ.

 

Thanh mai trúc mã, môn đăng hộ đối, văn võ tương phối trong mắt ngoài, đúng là một đôi trời định.

 

Ta khẽ , tâu:

 

“Thưa bệ hạ, thần vẫn nghĩ kỹ. Đợi khi nào nghĩ xong, thần xin phép tâu ?”

 

Thánh thượng bật :

 

“Trong triều còn nhiều tài trẻ tuổi, ngươi cứ suy nghĩ thong thả.”

 

Ta nháy mắt tinh nghịch:

 

“Thần tuân chỉ. Chỉ cần hạng bệnh tật yếu đuối, thần đều sẽ suy xét nghiêm túc.”

 

“Bệnh tật yếu đuối?”

 

Chư thần trong điện đều ngẩn , Thánh thượng cũng chỉ nghĩ là võ tướng, ưa cường tráng nên hỏi thêm, chỉ khoát tay cho lui.

 

Chỉ Tiêu Thiên Kỳ là lặng , mười ngón tay nắm chặt, khớp tay trắng bệch.

 

Hai chữ bệnh tật là điều ghét nhất từ nhỏ.

 

Dù nay khỏi hẳn, lời của vẫn như mũi d.a.o lạnh đ.â.m thẳng n.g.ự.c .

 

Hứa Nhu Nhu nhận sắc mặt biến đổi, liền nghiêng hỏi nhỏ:

 

“Biểu ca, ?”

 

ánh mắt , từ đầu đến cuối, chỉ dán chặt .

 

Ta rời khỏi đám đông, cũng bật dậy như chạm dây.

 

Hứa Nhu Nhu siết chặt chiếc khăn tay trong tay, môi c.ắ.n chặt đến chảy máu, lén bám theo.

 

Hắn chặn giả sơn, chắn ngang lối:

 

“Thẩm Ngọc Kiều, lời nàng là ý gì?”

 

“Chẳng là cố ý nhục , bắt hổ ? Ta xem nàng như tri kỷ, mà…”

 

Ta lạnh lùng :

 

“Danh ‘tri kỷ’ , dám nhận.”

 

“Hơn nữa Thế tử Tiêu gia là khỏe mạnh, gọi là bệnh ốm ?”

 

Hắn nghiến răng: “Nàng… còn giận ư?”

 

Qua bên hông , thấy bóng dáng Hứa Nhu Nhu.

 

Mặt đổi sắc, liền giáng cho một cái đá.

 

“Tất nhiên là giận!”

 

Hắn khựng , rít một tiếng, thấy động thủ liền chống trả.

 

Chỗ giả sơn chật hẹp, hai quấn lấy dứt.

 

Cuối cùng đẩy đá, ghì chặt, một tay ấn vai xuống.

 

Vì quá gần, gương mặt đỏ bừng ngay tức khắc.

 

Hứa Nhu Nhu kìm nữa, lao tới hét lớn:

 

“Các ngươi đang ?”

 

Ta chậm rãi dậy, vẫn giữ tay vai , đổi thế kéo tai một cái:

 

“Ngươi xem, bọn đang gì?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-4.html.]

“Buông ! Buông cho !” - Hứa Nhu Nhu hét, hoảng hốt.

 

Hắn khan họng một tiếng, với nàng: “Biểu , nàng về .”

 

Nàng tất nhiên chịu, nước mắt tuôn rơi, giọng gào:

 

“Biểu ca, thể đối xử với như , …”

 

Hắn thẳng thắn :

 

“Nhu Nhu, sớm muộn cũng sẽ lấy thê tử, nàng nên hiểu, sẽ là nàng.”

 

Hứa Nhu Nhu giật ngẩng đầu, mắt đỏ như lửa:

 

“Biểu ca, thể như !”

 

Rồi nàng bất ngờ , đập đầu tảng đá bên cạnh.

 

Ta cũng sửng sốt, thì c.h.ế.t lặng tại chỗ.

 

Trước đó đầu nàng vết thương, giờ thêm một vết nữa, m.á.u đỏ bắt đầu loang

 

Dù sắp kiệt sức, nàng vẫn cố đó, gào thét bằng giọng khàn khàn:

 

“Biểu ca, đừng ở bên nàng ! Muội cho phép!”

 

“Mạng thể cho , thì mạng cũng chỉ thuộc về !”

 

Ta khẽ , lắc đầu:

 

“Quá điên… thật sự quá điên.”

 

trong lòng khỏi thở dài, nếu điên thì gáng điên thêm chút nữa , chi nàng tự đập c.h.ế.t hẳn cho .

 

Tiêu Thiên Kỳ rõ ràng dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, cả luống cuống.

 

Ta bên , giọng dịu xuống:

 

“Tiêu Thiên Kỳ, ngươi… thích nàng ?”

 

Hắn run, đáp khẽ:

 

“Trước quả thật … nhưng bây giờ…”

 

“Dù nàng cũng là biểu của , thể mặc kệ .”

 

Ta lạnh lẽo nhắc:

 

ngươi thấy đó, hành động của nàng đến mức nào .”

 

Hắn thoáng rùng , rõ ràng trong đầu hiện lên cảnh Hứa Nhu Nhu tự đập đầu đến m.á.u chảy.

 

Người vốn tưởng là yếu đuối, hóa luôn ẩn chứa thứ chấp niệm cực đoan .

 

Ta chậm rãi , giọng như khuyên, như gài:

 

“Ngươi nên hiểu, nếu dang tay cứu nàng một , nàng sẽ bám lấy ngươi như vết thương xương.”

 

“Từ đó về , ngươi vĩnh viễn thoát khỏi nàng.”

 

Hắn lặng im .

 

Phía , Hứa Nhu Nhu bắt đầu sợ.

 

Nàng hối hận vì quá mất lý trí, giờ thấy dần xa cách thì càng hoảng loạn.

 

Cố nuốt xuống uất hận, nàng đổi giọng mềm nhũn, nước mắt đầm đìa:

 

“Biểu ca, đừng bỏ rơi …”

 

“Khi nãy là hồ đồ, là đúng… Chúng về , ? Muội đau lắm…”

 

Tiếng nàng nức nở, yếu ớt, đáng thương đến tận cùng, hệt như ngày Đinh Chỉ rơi lệ biện giải, rằng nàng chỉ kính trọng chứ hề yêu thương ca ca .

 

Cùng một dáng yếu mềm, Đinh Chỉ khi chẳng đổi lấy một chút cảm thông, còn Hứa Nhu Nhu, nữa khiến mềm lòng.

 

Thủ đoạn vụng về đến thế, mà Tiêu Thiên Kỳ vẫn chẳng .

 

Lần nào cũng mắc, từng thoát khỏi.

 

Hắn cúi xuống, bế nàng dậy, dám mắt :

 

“Ngọc Kiều, tâm ý của nàng, hiểu cả . Đợi về bẩm với tổ mẫu và phụ , ngày mai sang Thẩm phủ cầu , chứ?”

 

Ta liếc sang Hứa Nhu Nhu đang run rẩy trong tay .

 

Hắn tiếp, như trấn an:

 

“Ta sẽ nạp biểu , đó đưa nàng bên ngoài, tuyệt đối sẽ khiến nàng phiền lòng.”

Loading...