NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 5

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:19:42
Lượt xem: 1,110

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 5:

 

Ta bật , nước mắt cũng theo đó trào :

 

“Ngươi cầu với , định nạp nàng ư?”

 

Hắn im lặng, chẳng dám .

 

Ta cũng thêm gì nữa chỉ thấy trong lòng lạnh dần, từng tấc một.

 

Sáng hôm , đợi lời cầu của Tiêu Thiên Kỳ, hết nhận một tờ thư mời của Hứa Nhu Nhu, nàng mời đến Thiên Hương lâu để gặp mặt.

 

Sợ tới, thư nàng còn nhiều lời châm chọc, như kích động.

 

Nàng dám trực tiếp hẹn gặp, hẳn đoán chắc e sợ uy quyền Hầu phủ, dám gì nàng.

 

nàng , từng khiếp sợ những thứ .

 

Ta đến, nhưng nàng mặt.

 

Trong phòng chỉ vài gã nam nhân mảnh khảnh, bề ngoài yếu ớt.

 

Ta ghê tởm, định rời thì cửa khóa từ ngoài.

 

Mấy tên lẳng lặng xúm tới.

 

“Thẩm cô nương, hôm nay sai bọn tới để phụng sự nàng.”

 

Mùi son phấn đậm đặc, khiến nôn, một chân hất , đạp văng một gã.

 

Chúng dám tới gần nữa nhưng cũng chịu rời , mặt mỗi đều là nụ dâm đãng.

 

Ta hiểu ngay, đây là bọn kỹ nam và mục đích của Hứa Nhu Nhu là bôi nhọ thanh danh .

 

Ta ngọn hương đang cháy trong phòng, tiến tới tắt vội mở cửa sổ.

 

Ta định nhảy cửa sổ mà thoát, liền thấy chật ních chờ.

 

Rõ ràng là kế của nàng: cho đường lui, bắt chịu tủi nhục giữa bàn dân thiên hạ.

 

Mấy kỹ nam tới gần, áp khiến nảy sinh phẫn nộ.

 

Ta rút dao, kẹp lưỡi cổ tên đầu, ấn nhẹ.

 

“Bước thêm một bước, tất cả sẽ mất mạng.”

 

Gã rít lên một tiếng t.h.ả.m thiết.

 

Bọn chúng im bặt, ai dám tiến tới nữa, đồng loạt quỳ xuống van xin tha mạng, lóc xin tha.

 

Ta khinh miệt

 

Bên ngoài, đám xôn xao quanh cửa ngóng xem, chỉ cần bọn trong phòng bước , dù thì tiếng gả chơi bời sẽ lập tức lan truyền.

 

lúc , Hứa Nhu Nhu xuất hiện ngoài cửa, gõ cửa gấp gáp:

 

“Thẩm tỷ, Thẩm tướng quân, ở trong ? Nhu Nhu đến !”

 

Nàng la lớn, kích động cả đám bên ngoài cùng gõ cửa:

 

“Thẩm tỷ rõ ràng , còn ? Chẳng trong đó điều mờ ám … a!”

 

“Hay đạp cửa xem, chứ sợ Thẩm tỷ chuyện rủi ro.”

 

Những tiếng xì xào ồn ào vọng .

 

“Hứa tiểu thư thật lòng, vài ngày Thẩm tiểu thư thương, nay còn nhẫn nại độ lượng.”

 

, Hứa tiểu thư nổi tiếng hiền hậu, thật là tiểu thư đài các…”

 

Ta nghiến răng, tiến tới tên nam kỹ đầu.

 

Trong ánh mắt kinh hoàng của y, xé ống tay áo trắng của y .

 

Lạnh lùng quát: “Viết tên từng lên đây, nhanh lên!”

 

Mấy gã lúng túng: 

 

“Thẩm tiểu thư, bọn bút.”

 

Ta cắt lời, giọng lạnh lùng đưa d.a.o qua: 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-5.html.]

“Dùng m.á.u mà !”.

 

Họ hiểu ý, nhưng khi thấy lưỡi d.a.o của , bọn họ sợ hãi liền tự c.ắ.n tay .

 

Sợ đau, chúng lấy m.á.u của gã đầu tiên, chấm lên ống tay áo, lê lết vội từng cái tên.

 

Viết xong, giật mạnh tấm vải , một bước lùi, đạp tung cửa .

 

Những kẻ đang đập cửa ngoài liền hất ngã.

 

Hứa Nhu Nhu cũng đẩy văng đất, lăn lộn mấy vòng.

 

Nàng lập tức dậy, giả vờ kinh ngạc, cố gào lên:

 

“Thẩm tỷ tỷ quả nhiên đang mời kẻ lạ phòng!”

 

Ta nhanh chóng bịt miệng nàng .

 

Lời thoát , bọn ngoài cửa bỗng sáng mắt , ai nấy đều nhanh chóng liếc về phía , đồng loạt tỏ vẻ khinh bỉ.

 

“Thật mất nết, đúng là mất nết mà!”

 

“Dù nàng cần danh tiết, nhưng Thẩm gia vẫn còn mấy tiểu thư gả, e đều vạ lây, còn ai dám tới cầu nữa?”

 

Ta nghiến chặt răng.

 

Thời thế như , nữ tử chỉ cần vướng một câu đồn , cả nhà đều chịu tiếng.

 

“Chớ chi gả…” - kẻ phụ họa:

 

“Ngay cả đại tỷ nàng xuất giá, e nhà bên cũng sẽ xem thường.”

 

Hứa Nhu Nhu thấy tình thế đúng ý , liền mím môi nhạt.

 

Nàng , trong mắt là vẻ trêu tức: “Giữa bao như , xem ngươi còn .”

 

Ta khẽ lạnh:

 

“Đám chẳng chính Hứa tiểu thư sai bọn chúng tới đây ?”

 

Đám xung quanh đầu , sang nàng.

 

Nàng lập tức vờ kinh ngạc, cúi đầu run rẩy:

 

“Tiểu nữ ở nội viện, thể quen đám ?”

 

“Thẩm tỷ Thánh thượng sủng ái, nếu thật sự tư thông với nam nhân, cũng chẳng dám xen , cớ vu cho một nữ tử yếu ớt chứ?”

 

Nước mắt đọng nơi khóe mi, giọng run run nàng thi triển trò yếu đuối quen thuộc.

 

Đám liền tin ngay, xì xào phụ họa.

 

Ta chẳng buồn tranh, chỉ nhếch môi, giơ tấm vải dính m.á.u trong tay lên:

 

“Hứa tiểu thư quân doanh thiếu , nên khuyên mấy vị tráng sĩ nhập quân. Tờ chính là huyết thư tòng quân!”

 

Mấy tên kỹ nam đang định chuồn, hai chữ tòng quân thì cứng đờ, run bần bật, suýt nữa quỳ sụp.

Chúng định biện bạch, nhưng thấy ánh mắt cùng tấm vải ghi tên bằng máu, ai nấy im thin thít.

 

Hứa Nhu Nhu vội kêu:

 

“Ngươi bậy!”

 

“Bọn họ rõ ràng là…”

 

“Là gì?” - bước lên, ép sát, giọng lạnh như băng.

 

Nàng nghiến răng, túm lấy một tên kỹ:

 

“Ngươi mau thật cho , ngươi và Thẩm Ngọc Kiều là đang…”

 

Hai chữ “tư thông” còn thoát “Chát!” tát thẳng, giọng giận dữ:

 

“Câm miệng! Hãy tôn trọng những nguyện hy sinh vì quốc gia!”

 

Nàng hất ngã đất, tiếng bàn tán dậy lên.

 

“Thì là thế, hóa hiểu lầm Thẩm tướng quân !”

 

Ta đổi giọng, mỉm khoát tay:

 

“Không , thì đáng trách.”

Loading...