NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 6

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:20:00
Lượt xem: 1,160

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 6:

 

lúc đông , ai nhập ngũ, xin ký tên đây!”

 

“Mạc Bắc cần các ngươi! Triều đình sẽ ghi nhớ tấm lòng báo quốc của !”

 

Đám đông vốn bu kín ngoài cửa, thoáng chốc rối rít lùi .

 

Chỉ mấy câu ngắn ngủi, biến cái bẫy nhục nhã của nàng thành buổi chiêu binh.

 

Một trận chiến, thắng gọn còn Hứa Nhu Nhu thì mặt cắt còn một giọt máu.

 

Nghe , khi trở về, Hứa Nhu Nhu nôn m.á.u ngừng, nguyên nhân đồn thành là do đánh.

 

Người của Tiêu hầu phủ đến tận nhà, mời qua chuyện.

 

Ta chẳng chuyện gì lành, vốn định từ chối, nhưng phụ một kẻ nhát gan, chỉ hận thể tự tay trói mang .

 

“Con tuy sủng ái đấy, nhưng nhà sánh với Hầu phủ.”

 

“Con là nữ nhân, sớm muộn gì cũng gả , thể hiển hách cả đời .”

 

“Sang đó thì ngoan ngoãn nhận sai, họ mắng, đ.á.n.h cũng chịu, tuyệt đối cứng đầu mà gây thêm chuyện!”

 

Ta cái vẻ hèn yếu đó mà chỉ thấy chán ghét, buồn đáp lấy một lời, xoay theo của Hầu phủ.

 

Người đầu tiên gặp là Lão phu nhân Tiêu gia.

 

mở miệng là đao kiếm, chẳng thèm giữ thể diện:

 

“Thẩm cô nương, bản lĩnh của cô quả là to lớn !”

 

“Không chỉ mê hoặc tôn tử đến hồn phách điên đảo, mà còn đ.á.n.h tôn nữ đến suýt mất nửa cái mạng!”

 

“Loại nữ nhân như thế, bước chân Hầu phủ chính thê, trừ khi c.h.ế.t !”

 

Rõ ràng Hứa Nhu Nhu sớm rót đầy lời gièm tai bà .

 

Ta chẳng hề sợ hãi, chỉ nhàn nhạt đáp:

 

“Lão phu nhân, xin gọi là Thẩm tướng quân.”

 

Lời khiến bà nghẹn , đồng thời cũng ý thức tiểu thư khuê các yếu đuối, mà là nữ tướng cầm binh của triều đình.

 

Thế nên, giọng bà dần dịu , đổi sang vẻ hòa hoãn.

 

Tuy bà chính thê, nhưng chịu nổi tôn tử năn nỉ, cuối cùng cũng đành nhượng bộ: cho phép bình thê vợ ngang hàng với .

 

Điều kiện là, quỳ xuống xin Hứa Nhu Nhu, Hầu phủ, học quy củ nữ nhi nhà quyền quý.

 

Tiêu Thiên Kỳ kéo một góc, nhỏ giọng khuyên:

 

“Không cần thật sự quỳ, chỉ cúi đầu xin .”

 

“Nhu Nhu , nàng sẽ biện giải mặt tổ mẫu.”

 

Hứa Nhu Nhu giường, mặc váy dài màu trăng sáng, vẻ yếu ớt như cành liễu trong gió.

 

Thấy bước , nàng liền thẳng lưng, che môi nhạt:

 

“Thẩm tỷ tỷ, đợi lâu, tỷ nhất định sẽ đến mà.”

 

Phải, là tướng quân công, nhưng cũng là nữ tử gốc, thế.

 

Cho dù vinh quang đến cũng thể lớn hơn cái bóng của Hầu phủ.

 

Nàng hiệu cho nha , chiếc đệm lót ném xuống phía chân .

 

Một nha đầu kiêu căng hống lên: “Mời Thẩm cô nương quỳ lạy tạ tiểu thư!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-6.html.]

 

Ta sang Tiêu Thiên Kỳ.

 

Hắn vui, cau mày: “Biểu , chớ quên lời hứa với .”

 

Hứa Nhu Nhu nghiến răng, mặt sắc biến đổi, cuối cùng giả bộ nựng nịu :

 

“Lúc nãy chỉ đùa với Thẩm tỷ thôi, xin tỷ đừng để bụng. việc tỷ đ.á.n.h lâu chính là sỉ nhục cho Hầu phủ nên lời tạ .”

 

Tiêu Thiên Kỳ khẽ hiệu với : “Ngọc Kiều, nàng chỉ cần cúi đầu tạ .”

 

Ta lạnh . Rõ ràng là nàng bày mưu hãm , giờ bắt cúi đầu?

 

Phụ và cả tất cả đều chịu một tiếng.

 

Đối mặt với vẻ kiêu căng của Hứa Nhu Nhu, sang Tiêu Thiên Kỳ đáp:

 

“Ta thể giả vờ xin biểu ngươi, nhưng đó ngươi để đ.á.n.h ngươi một trận.”

 

Hắn thoáng ngượng, tai ửng đỏ như mường tượng cảnh gì đó.

 

Ta giả vờ xoắn suýt: “Nói mau, ngươi chịu ?”

 

Tiêu Thiên Kỳ thở , phục: “Nàng nhớ nhẹ tay thôi.”

 

Ta lớn, khách sáo mà : “Vậy thì sẽ cưỡi lên ngươi, coi như cưỡi ngựa, cho nhẹ nhàng.”

 

Bên cạnh liền văng mấy lời can ngăn: “Im ! Chốn đông như thế, Thẩm Ngọc Kiều, ngươi dám như …”

 

Ta vẫn nhạt, ánh mắt hướng thẳng về Hứa Nhu Nhu:

 

“Ngươi giỏi dùng lời ăn tiếng , thì chỉ dùng đáp . Để xem, xanh của nàng nam tử của cái nào đậm đà hơn?”

 

Hứa Nhu Nhu ghen tới run rẩy, chịu nổi bất cứ sự tiếp xúc thể nào giữa .

 

Nàng bấu chặt tấm chăn , run lên vì tức giận.

 

“Hôm nay mệt , giữ nữa.”

 

Ta cố ý hỏi cho rõ: “Vậy còn quỳ ?”

 

Nàng thở hổn hển, lâu lắm mới thốt hai chữ: “Tiễn khách.”

 

Ta chơi trò mèo vờn chuột thêm nữa. Dụ , khiến Hứa Nhu Nhu phát cuồng đến mức tự hại đó vốn là mưu tính của ngay từ đầu để báo thù.

 

kinh thành thật vô vị, thái độ hèn nhát của phụ càng chán ghét. Ta càng sớm càng về doanh trại Mạc Bắc.

 

, thật nhanh khiến Hứa Nhu Nhu và trả giá cho những gì họ gây .

 

Chẳng bao lâu, truyền lời đồn sẽ xin ý chỉ để gả cho Tiêu Thiên Kỳ.

 

Hứa Nhu Nhu cuối cùng chịu yên.

 

Nàng mời đến lầu giữa hồ ngắm cảnh.

 

Nàng toát thứ điên cuồng, đôi mắt biến ảo:

 

“Thẩm cô nương , và Đinh Chỉ từng tới đây?”

 

Chính ở chốn , nàng cố ý ngã xuống hồ, hại Đinh Chỉ, đây cũng là nơi mở đầu cho bước chân dẫn nàng tới cái c.h.ế.t.

 

Ta hiểu ngay nàng định tái diễn trò cũ.

 

Quanh đây xem là tay chân tín của Hứa Nhu Nhu.

 

Có vẻ vu cáo tránh .

 

Hứa Nhu Nhu bước tới từng bước, như hoa độc:

 

“Ngươi còn đáng c.h.ế.t hơn cả Đinh Chỉ!”

Loading...