NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 7

Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:20:18
Lượt xem: 1,116

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KhLOjpTda

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 7:

 

“Máu nàng uống ngon lắm, m.á.u ngươi sẽ thế nào?”

 

Nói xong, nàng đẩy tự ngã nhào xuống nước.

 

Bên bờ, giọng văng lên sợ giận:

 

“Dừng tay! Thẩm Ngọc Kiều, nàng gì thế?”

 

“Nhanh cứu !”

 

Mưu kế của Hứa Nhu Nhu thành công.

 

Nàng chìm nước, căn bệnh cũ tái phát lang trung bảo dùng m.á.u t.h.u.ố.c dẫn như .

 

Mắt đồng loạt dồn về phía .

 

Lão phu nhân Tiêu gia cứ như khoét một lỗ ngực.

 

Hắn thì ý cầu xin đầy trong mắt:

 

“Ngọc Kiều, nàng khỏe mạnh, m.á.u của nàng nhất định cứu Nhu Nhu.”

 

“Chỉ cần nàng chịu cứu nàng , sẽ khuyên tổ mẫu truy xét chuyện hôm nay.”

 

Ta cự tuyệt.

 

Lão phu nhân hô đưa viện, giam lỏng.

 

Sợ bỏ trốn, bà còn sai mấy tay giang hồ thiện chiến canh chặt cửa.

 

Phụ cũng gọi đến.

 

Ông hổn hển bước tới định giáng cho một tát:

 

“Nghiệp chướng! Ngươi dám việc ác độc như thế !”

 

khi ánh mắt lạnh như băng của , ông chợt lúng túng, cúi mặt, bàn tay chùng xuống.

 

Ông van nài, giọng khô khốc:

 

“Nếu ngươi cắt m.á.u thì cứ cho cắt . Trên chiến trường, ngươi cũng thương chảy m.á.u mà?”

 

“Hứa cô nương thể quý giá, uống vài giọt m.á.u ngươi thì ? Cũng đến nỗi bỏ mạng .”

 

Nói đến khản tiếng, thấy vẫn ung dung bất động, ông giận dữ đến mức đoạn tuyệt quan hệ phụ tử.

 

Lúc đó, mới chịu nhượng bộ.

 

Hứa Nhu Nhu nửa nửa giường, khóe môi cong lên, giọng yếu ớt như thở sắp tắt:

 

“Thẩm Ngọc Kiều, cuối cùng ngươi cũng hiểu ?”

 

“Cũng thôi, giờ ngươi xa lánh, còn lấy gì để đấu với ?”

 

Nàng liếc , ánh khinh khỉnh:

 

“Ngươi chắc vẫn chứ? Sáng nay phụ ngươi đem binh phù dâng lên thánh thượng , rằng ngươi an phận chờ gả , từ nay bén mảng quân doanh nữa.”

 

Ta lập tức sờ xuống thắt lưng thấy trống .

 

Thì hôm , lúc phụ cướp lấy thanh đao của , ông thuận tay lấy luôn binh phù .

 

Ta bật , tiếng khô khốc.

 

Hứa Nhu Nhu giãn mày, giọng điệu đắc ý:

 

“Giờ ngươi chẳng còn là nữ tướng quân gì nữa, biểu ca của cũng sẽ chẳng còn thấy ngươi đặc biệt .”

 

“Ngươi thua .”

 

Một nha bưng đến d.a.o găm và chén sứ.

 

Ta nhận lấy, lời nào mũi d.a.o đ.â.m thẳng ngực.

 

Máu đỏ tươi tràn , chảy xuống chén.

 

Hứa Nhu Nhu bật giòn giã, tiếng của kẻ say thắng lợi.

 

Lang trung vết thương nặng hơn , uống ba chén m.á.u mỗi ngày.

 

Vậy là ngày ngày ba tự tay cắt máu.

 

Sắc mặt càng lúc càng nhợt, còn gương mặt Hứa Nhu Nhu thì ngày càng hồng hào.

 

Tiêu Thiên Kỳ sai khỏi kinh lo công vụ, chuyện trong phủ.

 

Đêm , khi đang mơ màng, cửa khẽ mở.

 

Một nha rón rén bước , tay cầm một chiếc áo rách, khẽ giơ tới gần mũi .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-7.html.]

 

Ngay khoảnh khắc mùi tanh lạ thoảng qua, bật dậy, chụp lấy cổ tay nàng.

 

Nha thất sắc, run giọng:

 

“Ngươi… ngươi chẳng yếu đến sắp c.h.ế.t , còn…”

 

Ta hạ gục nàng, trói chặt, dùng mũi d.a.o khều nhẹ chiếc áo quăng sang một bên.

 

Ánh mắt hướng ngoài cửa sổ.

 

Hai canh giờ , bầu trời phương nam bừng sáng một đốm pháo hiệu.

 

Ta khẽ mỉm , đến lúc .

 

Sáng hôm , bước phòng Hứa Nhu Nhu.

 

Hôm nay nàng giả bệnh nữa mặt mày tô điểm, rạng rỡ như phượng hoàng hồi sinh.

 

Nàng cách xa, ánh mắt tràn mừng hả hê:

 

“Đa tạ Thẩm cô nương, nhờ m.á.u của ngươi mà khỏi hẳn.”

 

Ta hỏi chậm rãi:

 

“Nhìn gì thế? Cảm thấy nên lây phong hàn ?”

 

Trước khi nàng kịp phản ứng, rút từ trong áo chiếc áo rách , miệng khẽ nhếch, từng bước tiến gần.

 

Giọng lạnh tanh, từng chữ nghiến chặt:

 

“Chiếc áo … từ trại tị nạn mà , ? Người chủ của nó c.h.ế.t vì phong hàn , đúng chứ?”

 

Hứa Nhu Nhu lùi dần, giọng run run:

 

“Đừng… đừng gần !”

 

Rồi hoảng loạn hét:

 

“Người ! Người !”

 

Không ai đáp .

 

Ta khẽ :

 

“Ngươi quên ? Ta lấy m.á.u đến thành tàn phế, họ nghĩ chẳng còn sức nữa, nên chẳng ai còn canh nữa.”

 

Hứa Nhu Nhu nghiến răng, c.ắ.n môi đến bật máu:

 

“Ngươi… tất cả đều là giả đúng ? Thế còn máu… m.á.u của ngươi…”

 

Ta đưa tay lên, chậm rãi lau lớp phấn tro mặt, lộ làn da vẫn còn khỏe mạnh.

 

Rồi từ trong n.g.ự.c áo, rút một túi m.á.u khô, ném thẳng lên bàn.

 

“Chỉ là m.á.u ch.ó thôi. Làm tướng sĩ bao năm, chút trò vặt học ?”

 

Ta ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh như lưỡi d.a.o trong đêm:

 

“Giống như ngươi thôi, chỉ dùng vài trò vô vị là lừa một đám ngu ngốc .”

 

Hứa Nhu Nhu ngã sụp xuống đất, sắc mặt trắng bệch:

 

“Ngươi… rốt cuộc gì?”

 

Ta giơ cao chiếc áo rách bẩn, lắc lư mặt nàng:

 

“Phong hàn của Đinh Chỉ, chẳng cũng do ngươi như ?”

 

Giọng trầm xuống, gằn từng chữ:

 

“Nói!”

 

Hứa Nhu Nhu c.ắ.n chặt răng, đáp.

 

Ta bộ nhét thẳng mảnh áo dơ miệng nàng, nàng sợ hãi lùi liên tiếp:

 

“Ta ! Ta !”

 

“Phải! Bệnh phong hàn của Tiêu Đinh Chỉ là do khiến nàng mắc , còn chuyện ngã xuống hồ là tự nhảy!”

 

Đã mở lời, Hứa Nhu Nhu càng lúc càng trơn tru, ánh mắt đầy thù độc:

 

“Ai bảo nàng cứ quấn lấy biểu ca! Nàng lớn tuổi , sớm gả cho xong?”

 

“Là nàng tham luyến phú quý của Hầu phủ, tham luyến sự yêu thương của biểu ca, là nàng đáng c.h.ế.t! Biểu ca là của , chỉ của một !”

 

lúc , nàng ngẩng đầu lên và bắt gặp đang ngoài cửa.

 

Tiêu Thiên Kỳ sững sờ, mặt trắng bệch như tờ giấy.

 

Hắn nhớ đến tiểu năm nào, luôn gọi một tiếng ca ca dịu dàng theo lưng, đôi vai khẽ run, cả lạnh toát.

Loading...