NGÔ THÊ ĐINH CHỈ - CHƯƠNG 8
Cập nhật lúc: 2025-10-26 04:20:38
Lượt xem: 1,530
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chương 8:
“Biểu ca…”
Hứa Nhu Nhu hét lên, bò quỳ lết đến bên :
“Biểu ca! Vừa là Thẩm Ngọc Kiều bức , ép dối! Không thật !”
Ta lạnh, sớm đoán nàng sẽ chối.
Ta vỗ tay, hai tên thị vệ lôi lang trung từng chữa bệnh cho nàng , lúc trói chặt như đòn bánh.
Dưới lời khai của tên lang trung, Hứa Nhu Nhu thể cúi đầu thừa nhận hết thảy.
Nàng nhào tới ôm chân lão phu nhân Tiêu gia, lóc t.h.ả.m thiết:
“Ngoại tổ mẫu cứu con! Con chỉ vì quá yêu biểu ca nên mới hồ đồ chuyện sai, con bao giờ dám nữa…”
Lão phu nhân run tay chỉ nàng, giận dữ quát:
“Sao ngươi độc ác đến ! Đinh Chỉ nó tội tình gì?”
c.h.ử.i thì chửi, cuối cùng bà vẫn bảo vệ Hứa Nhu Nhu.
Ta sớm kết cục sẽ như .
Với Tiêu phủ, chỉ cần gây náo lớn, tất cả sẽ chôn vùi trong yên lặng.
chỉ cần Tiêu Thiên Kỳ bao giờ tha thứ cho Hứa Nhu Nhu, thì đối với nàng đó là địa ngục.
Rời khỏi phủ Hầu, thẳng hoàng cung.
Bệ hạ ném thẳng hổ phù tới mặt , giọng lạnh lẽo:
“Lần giữ cho kỹ. Thứ mà ai cũng trộm , chẳng thiên hạ sẽ loạn ?”
Ta quỳ xuống, mỉm :
“Thần tuân chỉ.”
Bệ hạ day trán, thở dài:
“Ngươi rời khỏi Mạc Bắc mới vài tháng, đám sói nơi thảo nguyên bắt đầu rục rịch . Hãy sớm khởi hành .”
Dĩ nhiên, cũng chẳng ưa gì việc là nữ tướng.
trong triều, mấy ai dám đương đầu với Mạc Bắc?
Bọn công tử quý tộc gió xuân nơi kinh thành mềm cả xương cốt.
Trừ , còn ai nguyện ý chịu gió cát nơi biên tái?
Huống chi, chẳng uy h.i.ế.p gì với ngai vàng, đời sinh con, gây dòng dõi, loạn ?
Bệ hạ , giọng dần dịu :
“Hảo nữ nhi! Nếu lập công, trẫm sẽ phong ngươi hầu.”
Ta dập đầu tạ ơn, ngẩng lên, chậm rãi hỏi:
“Bệ hạ, hôm ở Ngự Hoa Viên ban yến, từng vì thần mà ban hôn lời … vẫn còn tính ?”
Bệ hạ thoáng ngạc nhiên, mỉm :
“Sao? Phủ Hầu đối xử với ngươi như thế, ngươi còn gả đó ư?”
Ta lắc đầu, bình thản đáp:
“Thần quả thật kết với phủ Hầu.”
“ là gả, mà là rước.”
“Thần lấy Tiêu Đinh Chỉ thê.”
Bệ hạ khựng trong chốc lát, song chỉ một thoáng , ánh mắt trở điềm nhiên như nước.
“Nếu ngươi thể dẹp yên Mạc Bắc, trẫm sẽ truy phong nàng quý mệnh phu nhân.”
Ta quỳ xuống, trịnh trọng khấu đầu:
“Thần lĩnh thánh ân.”
Vừa khỏi hoàng cung, Tiêu Thiên Kỳ chắn ngay mặt .
Hắn gầy hẳn, nhưng đôi mắt lóe lên thứ ánh sáng quái lạ.
Hắn kéo tới một gian ngục tối. Hứa Nhu Nhu đang nhốt bên trong.
Hai cổ tay nàng vài vết rạch, m.á.u vẫn nhỏ giọt chiếc chén đặt bên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngo-the-dinh-chi/chuong-8.html.]
Hắn quát, giọng nghẹn chứa hận:
“Ngươi đối xử với Đinh Chỉ, hôm nay sẽ bắt ngươi trả gấp đôi!”
Nói bổ thêm một nhát cánh tay nàng .
Nàng đau đến rên rỉ, yếu ớt van xin:
“Biểu ca, , xin tha cho …”
Hắn tát nàng một cái thật mạnh:
“Câm mồm!”
Rồi sang nắm c.h.ặ.t t.a.y :
“Ngọc Kiều, đừng Mạc Bắc nữa, ở gả cho ? Ta cùng nàng chữa lành vết thương, cùng tưởng nhớ Đinh Chỉ…”
Ta khinh bỉ giật tay .
Hắn bày dáng vẻ tổn thương hỏi:
“Nàng thích ? Sao đối xử với như ?”
Ta che giấu nữa, khinh bỉ :
“Ai bảo là thích ngươi?”
Hắn sửng sốt:
“Vậy nàng vì vẫn cố tình quyến rũ ?”
Ta nhéo cằm , bắt ngẩng lên, chăm chú xem mặt một lượt:
“Ngươi nên , hình dáng ngươi phần giống Đinh Chỉ, ?”
Hắn lắc đầu như tin, đó vội tìm cách bào chữa:
“Nàng chỉ vì giận nên mới đúng ?”
Ta lạnh lùng:
“Nếu ngươi g.i.ế.c nàng, thể tha thứ cho ngươi.”
Hắn do dự.
Ta ngay cái vẻ điên dại tỏ chỉ là giả.
Ta thản nhiên chờ, cố ý ép ngõ cụt.
Cuối cùng như quyết:
“Được! Ngọc Kiều, chờ . Tối nay sẽ g.i.ế.c nàng , để báo thù cho Đinh Chỉ!”
Đêm tới, núp trong bóng tối quan sát. Hắn tới lui trong ngục, nhưng cứ chần chừ dám tay.
Cho đến lúc trời gần sáng, kêu lên một tiếng đau đớn lao ngoài.
Ta bước ngục. Hứa Nhu Nhu còn định mỉa mai vài câu nhưng kịp gì trượt d.a.o qua cổ nàng, một nhát lấy đầu nàng mang .
Trước khi rời , lấy m.á.u nàng lên tường vài chữ
Không đáng nam nhân
Khi Tiêu Thiên Kỳ cuối cùng gom hết can đảm, xông ngục, mắt chỉ còn cái xác đầu cùng dòng chữ m.á.u tường.
Hắn cảm thấy m.á.u sôi lên trong lồng ngực, nôn một bãi m.á.u đỏ ngất lịm.
Khi nữa tỉnh thì yếu ớt hẳn, bệnh cũ thuở nhỏ tái phát, từ đó thể dậy nữa.
Trước khi khởi hành đến Mạc Bắc, đến viếng mộ Đinh Chỉ.
Quỳ mộ, còn kìm nổi tiếng bao nhiêu năm gió cát, đao kiếm từng khiến rơi lệ, mà giờ đây, chỉ cần tấm bia , nước mắt liền tuôn.
“Rõ ràng ngươi từng hứa với , rằng tiết Thanh Minh, cúng viếng mẫu ngươi xong ngươi sẽ lên đường, đến Mạc Bắc gặp .”
“Chúng ở ngay bên bờ hạnh phúc… chỉ còn một bước nữa thôi.”
Vậy mà giờ đây, âm dương cách biệt, chỉ còn sống sót, cô độc lê bước giữa cõi .
Đêm , lặng mộ Đinh Chỉ suốt một đêm, chẳng một lời.
Khi trời hửng sáng, đào mộ mở nắp quan tài, ôm lấy di hài của nàng, cùng lên đường về phương Bắc.
Giữa vùng đất Mạc Bắc bao la, dựng cho nàng một ngôi mộ mới, chính tay khắc bia đá.
Trên bia chỉ khắc bốn chữ:
NGÔ THÊ ĐINH CHỈ CHI MỘ
HOÀN