Ngoài Trời Có Tuyết Rơi - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-11-24 08:07:53
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lại một trận tuyết lớn ngừng.
Những tia nắng ban mai nghiêng nghiêng xuyên qua khung cửa.
Nước lạnh trong chậu phản chiếu gương mặt.
Đặt con d.a.o nhỏ cạo râu xuống, Phục Đình sờ lên cổ, vết thương đóng vảy trở nên cứng hơn.
Chàng cúi đầu sửa quân phục, xuống bên bàn.
Ngoài cửa bước chậm tiến , đưa mắt sang.
Không là Tê Trì đến thuốc cho , mà chỉ là một hầu dọn bữa sáng lên.
Lại đưa mắt ngoài cửa, trời sáng một chốc , bình thường giờ khỏi phủ đến doanh trại.
hôm nay vẫn còn đây.
Khóe miệng nhếch lên, cảm thấy đúng là buồn .
Ngay cả việc mỗi ngày ngoài về đều nàng tới bôi thuốc đổi thuốc mà cũng quen ư.
Nghĩ đến đây, lập tức dậy, lấy roi ngựa.
Vừa tới hậu viện thì gặp La Tiểu Nghĩa tới.
“Tam ca khoan .” Hắn hồng hộc chạy tới, đưa tay cản: “Đệ chuyện với .”
Phục Đình dừng bước.
***
Hôm nay Tê Trì dậy trễ.
Nàng nghĩ hẳn đàn ông đó , nào ngờ tới ngoài thư phòng thì lấy cửa mở.
Tay nhấc vạt áo bước chân , đàn ông bên trong lập tức ngoái đầu .
Đứng cạnh là La Tiểu Nghĩa.
Nàng thấy thế thì giả vờ như xoay : “Chắc hai chuyện cần , ngoài .”
La Tiểu Nghĩa vội : “Tẩu tẩu là trong phòng của tam ca, cần gì tránh, ở cũng .”
Tê Trì Phục Đình, mặc quân phục đó, ánh mắt vẫn dừng nàng, cũng gì với chuyện .
Nàng coi như đồng ý, thế là .
Lúc tạt qua , vô tình cố ý mà nàng nhón chân lên vết thương cổ .
Nơi nghiêm trọng nhất ở vết thương lên da non, ửng đỏ một mảng, xem khá hơn nhiều .
Nàng tự nhủ, vẻ cũng cần nàng nữa , thế là thuận tiện thu cao dán mà đem đến.
Chàng như nhận , nghiêng đầu về phía nàng.
Nàng tới hai bước, vén vạt áo lên xuống bên bàn.
Phục Đình đầu La Tiểu Nghĩa.
Chàng còn mở miệng hỏi thì La Tiểu Nghĩa gọi với ngoài.
Một lính thuộc hạ của ôm một chiếc hộp , đặt lên bàn lui .
Phục Đình lướt qua, hỏi: “Đây là gì?”
La Tiểu Nghĩa giơ tay mở , bốc lên cho : “Tam ca là , là ngân phiếu.”
Phục Đình cúi đầu , đưa tay lật một cái, đúng là ngân phiếu , hơn nữa còn là một xấp dày.
Những thứ đều là chứng từ, cầm chúng đến tiệm bạc là thể đổi lấy bạc thật.
Không là lượng nhỏ.
Chàng giương mắt hỏi: “Từ đây?”
La Tiểu Nghĩa : “Lưu dân ngoài thành gây rối đập phá ít cửa tiệm, phái trấn giữ, cũng giữ mấy ngày. Giờ những thương nhân kinh doanh bình thường, sinh lòng cảm kích, nên ngân phiếu là bọn họ tự nguyện chi sung quân lương.”
Phục Đình nhíu mày lên tiếng.
La Tiểu Nghĩa thấy gì thì bảo: “Tam ca nghĩ gì thế, chúng đang cần chừng để bù khoản thiếu đây, tiền tới đúng lúc lắm ?”
Lúc Phục Đình mới mở miệng: “Ta bao giờ thấy chuyện nào đến cả.”
Thương nhân trọng lợi, bỗng dưng tự nguyện chi tiền.
La Tiểu Nghĩa sửng sốt, nhưng phản ứng cũng nhanh, tức khắc : “Thì cứ coi như bọn họ đóng thuế nhiều thôi, hiện tại đất Bắc vẫn khôi phục định, cũng chỉ những thương hộ là thừa tiền trong tay, bọn họ tiêu tiền để tăng cường quân , cũng là để bảo vệ bình an của bản , chuyện thường tình mà.”
Nói đoạn, lặng lẽ sang tẩu tẩu, oán thầm tam ca: dĩ nhiên sẽ chuyện thế , còn nhờ cưới cô vợ .
Tê Trì một bên, nhón lấy một quả quýt trong khay bàn.
Số quýt nàng tốn một mớ tiền vận chuyển từ phía Nam đến, chỉ vì Lý Nghiên thòm thèm ăn.
Nàng cũng bảo Tân Lộ đặt một ít trong thư phòng, thế nhưng đàn ông bao giờ động .
Nàng dùng tay từ từ bóc vỏ quýt, như thấy bọn họ chuyện.
Tay Phục Đình đè ở ngang hông, mắt chiếc hộp chằm chằm, chậm rãi sải chân.
Chàng từng bước từng bước một mới tới ngày hôm nay, thế nên bao giờ tin may mắn.
nay chuyện rành rành mắt, kỳ quái thì đúng là giả.
La Tiểu Nghĩa quan sát sắc mặt liếc tẩu tẩu, thấy nàng đúng chỉ là thôi chứ gì, thế là hạ quyết tâm, bảo: “Dù cũng nhận , tam ca cũng chịu.”
Phục Đình sầm mặt, giương mắt : “Thế thì còn với gì?”
La Tiểu Nghĩa bật : “Tam ca là Đại đô hộ, với thì với ai đây.”
Nói đoạn sang đầu bên bàn, bảo: “Đã tẩu tẩu chê .”
Tê Trì bóc múi quýt, ngẩng đầu lên: “Hai gì thế, ban nãy để ý.”
La Tiểu Nghĩa : “ , mấy chuyện trong quân vô vị lắm, tẩu tẩu cần quan tâm, cứ coi như và tam ca đang đùa là .”
Hai giả vờ khách sáo xong, Phục Đình: “Tam ca và tẩu tẩu chuyện , ngoài chờ.”
Nói xong câu thì cửa.
Còn hộp thì để .
Đến lúc , Phục Đình mới qua nàng.
Nàng vẫn chỉ đó bóc quýt, rõ là để tâm thật .
Chàng nghĩ lẽ nên mặt nàng, nếu để nàng tình hình trong quân thì còn thể diện của .
Tê Trì đưa một múi quýt đặt lên môi, ngẩng đầu lên, thấy thì đặt quýt xuống.
“Thiếp thấy vết thương của khá nhiều .” Nàng .
Phục Đình sờ cổ, bảo: “Đã đóng vảy .”
Nàng lên, , lúc tới cạnh thì cầm roi ngựa bên cạnh dắt hông .
Phục Đình cúi đầu, nàng duỗi tay nhét roi bên .
Thắt lưng buộc chặt, nàng dùng hai tay mới nhét , ngón tay ấn mạnh lên hông .
Chàng ngửi thấy hương thêm quen thuộc tóc nàng, hai mắt d.a.o động, thấy cần cổ trắng tựa tuyết của nàng.
“Vậy cần sáng tối mỗi ngày đến nữa.” Nàng bỗng cất lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoai-troi-co-tuyet-roi/chuong-12.html.]
Phục Đình hiểu nàng đang chuyện vết thương.
Cô gái mặt chợt ngẩng đầu, trong mắt rộ lên ý : “ mà hình như cũng quen tới , quen .”
Chàng mím chặt môi.
Bị nàng như , bất giác nghĩ xem nên trả lời như thế nào.
Nhớ thì đúng là thành thói quen thật .
nàng vẻ quan tâm lắm, rụt tay về mà : “Được , .”
Phục Đình nhét roi ngựa bên hông nữa, tựa như sự tiếp xúc mềm mại ban nãy vẫn còn.
Phát hiện dường như nàng quá lâu, lúc mới sải bước.
“Đợi .” Tê Trì gọi .
Phục Đình ngoái đầu , thấy nàng chỉ chiếc hộp bàn: “Không cần tiền .”
Chàng tới cầm lên, kẹp cánh tay, nhưng đến cửa thì dừng bước, ngoái nàng: “Không để ý ?”
Là hỏi ngược lời nàng đó.
Tê Trì đối mắt với , cao ráo tuấn tú ngay mặt, tròng mắt đen láy nàng chằm chằm đầy ý tứ.
Nàng bất giác xuất thần, đó chuyển tầm mắt sang chỗ khác, ngón tay kéo lấy ống tay áo: “Ừm.”
Phục Đình nàng xoay mặt là tỏng nàng hết, khóe miệng giật giật, thế nhưng chẳng gì mà đầu thẳng ngoài.
Ra khỏi cửa phủ, La Tiểu Nghĩa dắt ngựa của đến chờ sẵn, phía xa là đội binh lính.
Phục Đình đến nhận lấy dây cương.
La Tiểu Nghĩa xoa tay thở , chòng ghẹo: “Tam ca và tẩu tẩu chuyện riêng gì mà đợi lâu thế.”
Nếu thì còn gì là chuyện riêng nữa.
Chàng ném hộp qua một bên, giẫm lên bàn đạp phi lên ngựa.
La Tiểu Nghĩa đỡ lấy, chuyện chính: “Chẳng giấu gì tam ca, cho về chuẩn phát lương , chỉ chờ tiền trong hộp là gom đủ.”
Ý bảo là dùng tiền trong hộp.
Phục Đình rút roi ngựa , : “Lần mà còn tiên trảm hậu tấu nữa thì g.i.ế.c .”
“Đương nhiên , tuyệt đối .” La Tiểu Nghĩa vội vàng đảm bảo.
Sau đó rút khăn vải trong n.g.ự.c , cẩn thận bọc chiếc hộp , ôm n.g.ự.c leo lên ngựa, vung tay lên, dẫn đến tiệm bạc.
Trong phòng, Tê Trì đang gương.
Đã lâu nàng động một khoản lớn như .
Lần cuối chi tiêu nhiều là giúp trai nàng cống nạp cho thiên gia, cũng là chuyện của nhiều năm .
Một tay nàng cầm sách, một tay cầm bút, vẽ mấy đường giấy gấp , giao cho Thu Sương.
Thu Sương thấy ý mặt nàng thì nghi ngờ hỏi: “Rõ ràng gia chủ tiêu nhiều tiền thế mà, vì vui vẻ .”
Không như tiêu tiền mà như kiếm tiền .
Tê Trì khẽ: “Tiêu đúng chỗ thì đương nhiên sẽ vui.”
Tiêu đàn ông , dù là bao nhiêu cũng đáng cả.
Chàng nắm trọng binh trong tay, chỉ là tạm thời hổ xuống đồng bằng mà thôi, chỉ cần tiêu tiền mà giải quyết thì vui.
***
Trong quân phát lương nên thực sự bận rộn.
La Tiểu Nghĩa giải quyết chuyện lớn trong lòng, vì thế ung dung.
Trời nhá nhem tối, mặt dày theo Phục Đình về phủ ăn cơm chùa.
Bụng nghĩ, giúp tẩu tẩu giúp tam ca, coi như là công thần , tối nay nhất định một chầu no say với tam ca mới .
Vào cửa phủ một đoạn thì gặp Lý Nghiên tan học. Tiểu thế tử mặc áo gấm , trong tay cầm mấy cuốn sách.
La Tiểu Nghĩa thể như thấy, ôm quyền hành lễ: “Chào thế tử.”
Lý Nghiên , tầm chuyển lưng , gọi: “Chào dượng ạ.”
Phục Đình đưa dây cương cho để dắt ngựa , sang thấy thì gật đầu.
Mỗi Lý Nghiên thấy dáng vẻ đó của là nhớ tới cô từng dượng chính là như , thành cũng nên gì, hành lễ rời .
La Tiểu Nghĩa sang : “Tam ca, tiểu thế tử đúng là ý tứ, đắc tội mà nào lạnh lùng khi gặp cả, xem vẫn là tẩu tẩu dạy bảo .”
Phục Đình , từ bao giờ gần gũi với Lý Tê Trì đến , gọi tẩu tẩu còn luôn mồm hơn bất cứ ai.
“Dẫu gì cũng là thế tử.” Chàng .
Dòng suy nghĩ của La Tiểu Nghĩa bay xa, thở dài: “Nếu tẩu tẩu sớm đoàn tụ với tam ca thì kiểu gì con cái cũng chạy , chừng cũng thể dẫn đứa nhỏ cưỡi ngựa.”
Phục Đình khỏi nhớ phần cổ trắng tựa tuyết và đôi tay mềm mại của cô gái đó, bụng nhủ còn chạm thì con kiểu quái gì.
Chàng ném roi ngựa sang, : “Phắn hơ lửa .”
La Tiểu Nghĩa nhận lấy, rời .
Chân rời thì chân hầu đến bẩm báo.
Nói là bên ngoài một thương hộ đến mời La tướng quân, ban sáng đem ngân phiếu đến tiệm bạc nhưng đổi xong , nghĩ chắc bận lắm nên tới mời đến lấy phần còn dư.
Phục Đình nghĩ ngợi, lệnh cho hầu dắt ngựa tới, gọi La Tiểu Nghĩa mà tự .
…
La Tiểu Nghĩa ở trong phòng hơ lửa lâu, bụng sôi ùng ục từ hồi nào mà mãi vẫn thấy tam ca của tới.
Cuối cùng nhịn định ngoài xem , nhưng bước khỏi cửa thì va Tân Lộ.
Nói là gia chủ của nàng tới, vẫn ăn cơm nên chuẩn xong đồ ăn , sẽ đưa tới ngay.
La Tiểu Nghĩa vô cùng cảm kích, vẫn là vị huyện chủ tẩu tẩu thương , càng cảm thấy tam ca cưới đúng .
Tân Lộ đang dọn đồ lên thì sải bước .
La Tiểu Nghĩa ngẩng đầu, vui vẻ : “Tam ca đến thật đúng lúc, thể dùng cơm.”
Phục Đình qua, một tay kéo cổ áo lôi ngoài.
Mọi giật , vội vàng tránh .
La Tiểu Nghĩa cũng giật , nhưng dám phản kháng, tam ca cao to, bắt dễ như bỡn.
Đi tới hiên, Phục Đình mới buông lỏng tay.
Hắn yên, sợ hãi hỏi: “Tam ca thế?”
Phục Đình hỏi: “Số tiền từ mà ?”
La Tiểu Nghĩa sửng sốt: “Đã với tam ca mà, chính là từ những thương hộ .”
Phục Đình lạnh lùng: “Vậy vì nhiều ngân phiếu thế mà đặt ở cùng một tài sản, còn là cùng ngày ký?”
La Tiểu Nghĩa nhủ thầm xong , ngờ đến chuyện cũng lão phát hiện.
Hắn với tẩu tẩu , dễ gì lừa tam ca .
Phục Đình cũng nhiều với nữa: “Muốn đánh quân côn thẳng, tự chọn một trong hai.”