Ngoài Trời Có Tuyết Rơi - Chương 69
Cập nhật lúc: 2024-11-24 08:30:08
Lượt xem: 42
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khí hậu đất Bắc thất thường còn phức tạp, ở Bắc Cương mênh m.ô.n.g xa xôi gần như chẳng cảm nhận xuân hạ.
Mùa xuân sấm giáng mấy bận, ngày hè mưa rơi liên miên.
Mưa trút ào ào, từng hạt từng hạt đập thẳng xuống đất, thậm chí còn thể ‘khoét’ thành hố, đồng thời bốc lên ẩm ngột ngạt, nhưng chỉ kéo dài mấy ngày.
Tiếp đến là gió nổi lên, chẳng mấy chốc thu.
Mà càng tiến về biên giới thì thời tiết càng trở nên phức tạp, thậm chí khi còn cảm nhận sự đổi bốn mùa rõ rệt chỉ trong một ngày.
Thời gian dần trôi qua trong khí hậu đầy biến động ——
Trên con đường chính thẳng tắp, xe ngựa lăn bánh lọc cọc.
Sáu vị phu nhân đô đốc đến từ biên giới cùng đồng hành, về phủ Hãn Hải nữa bái kiến.
Chuyến tài tình, như thể hai quân ở biên giới hề giương cung bạt kiếm ma chỉ là các phu nhân đất Bắc hẹn du hành, chừng như đất Bắc vẫn đang gió êm sóng lặng.
Hiện tại ở đường về.
Lúc sáu chiếc xe ngựa, lúc về cũng là sáu chiếc, chỉ là nào , một chiếc trong đó thêm mấy .
Ngồi trong xe ngựa, Lý Nghiên vẫn còn bần thần.
Một ngày , sáu phu nhân đô đốc đến phủ đô hộ bái kiến phu nhân Đại đô hộ, còn nghĩ chắc cô sẽ bận lắm, thế mà đến nửa đêm thì Tân Lộ gọi dậy, trèo lên cỗ xe .
Mà đó chẳng ai báo gì cho .
Lính gác đêm trong thành mở hé cổng cho xe qua, đến lúc cũng chẳng rõ bao xa.
Xe ngựa rộng rãi, Tê Trì cạnh , đối diện là Tào Ngọc Lâm, Tân Lộ thì dựa cửa.
Thu Sương theo, là cô bảo ở dặn lo liệu chuyện hiệu buôn.
“Yên tâm, sắp xếp đấy cả .” Tê Trì chú ý thấy sắc mặt , dịu dàng bảo.
Lý Nghiên gật đầu: “Vâng ạ.”
Trong lòng rõ, chuyện b.ắ.n hôm đó vẫn còn sờ sờ ngay mắt, cô dẫn theo thì nhất định là nghĩ cho sự an của .
Cậu Tào Ngọc Lâm ở đối diện, ngoài cô cứu thì đây là thứ hai tiếp xúc gần với cô như .
Bỗng sực nhớ đến hôm nay vẫn cảm ơn cô , lập tức thẳng sống lưng, nghiêm túc lễ: “Đa tạ đại ân nữ tướng quân cứu giúp hôm đó.”
Mặt mày hào sảng, Tào Ngọc Lâm : “Thế tử chớ cần khách khí, giờ là tướng quân , cứ gọi tên họ là .”
“Thế , ngài là trưởng bối của cháu, cũng ơn cứu mạng, cháu…” Lý Nghiên dạy dỗ từ bé nên lễ, nhưng xong cũng nên gọi cô là gì, khỏi sang cô với ánh mắt cầu cứu.
Tê Trì chỉ điểm: “Cứ gọi theo chú Tiểu Nghĩa của cháu là .”
Lý Nghiên Tê Trì gọi cô là “A Thuyền”, bèn mở miệng: “Vậy cháu gọi là thím A Thuyền nhé?”
Gọi theo chú thì là thím ? Trên gương mặt chút cảm xúc như mặt giếng gợn sóng của Tào Ngọc Lâm xuất hiện sự hổ: “Thế tử cứ gọi tên của là .”
Vì lời vô tình của cháu trai mà tâm trạng Tê Trì cũng thả lỏng đôi phần, sợ Tào Ngọc Lâm thêm khó xử nên : “Gọi dì A Thuyền là .”
Lý Nghiên vội sửa .
Tào Ngọc Lâm gì nữa, coi như ngầm chấp nhận xưng hô .
Bỗng đội ngũ dừng .
Cửa xe bằng gỗ khép chặt gõ hai cái.
Tân Lộ mở cửa, phu nhân đô đốc U Lăng xách váy Hồ, nhanh nhẹn chui trong xe, quỳ gối ở cạnh cửa, : “Đã khỏi phủ Hãn Hải , phiền phu nhân đợi một lát, chúng đổi đồ để thuận tiện che giấu nào.”
Nói lấy xiêm y cất trong vạt áo đưa cho Tào Ngọc Lâm: “Cô ăn mang thế cũng , đổi.”
Tân Lộ nhận Tào Ngọc Lâm.
“Đã phiền .” Tê Trì gật đầu.
Phu nhân đô đốc U Lăng lễ cáo lui.
Bộ đồ đưa cho Tào Ngọc Lâm là váy bó ngực, là kiểu váy áo con gái mặc nhất, nhưng bình thường nàng chỉ mặc đồ đen, bao giờ ăn mang như .
Song nàng cũng ý, thế là nàng đổi dáng vẻ để đề phòng tai mắt kẻ khác.
Nên khi Tân Lộ đưa sang thì nàng vẫn nhận.
Lý Nghiên tiện nán trong xe, bèn xuống tránh .
Ra khỏi xe, chỉ thấy trái đều đội ngũ hộ tống theo, đúng là trong ngoài ba lớp, nghiêm ngặt bảo vệ quanh mấy cỗ xe, thoạt chỉ là những vị phu nhân dẫn theo hộ vệ bình thường, nhưng cả đoạn đường chẳng lấy một tiếng động ồn ào, cực kỳ ngay lối nghiêm chỉnh.
Không lâu , nhác thấy phu nhân đô đốc U Lăng xe lúc nãy ló đầu ở xe, nàng bộ váy bó n.g.ự.c kiểu Hán, nếu vẫn đổi kiểu tóc thì đúng là nhận nổi.
Lúc Lý Nghiên mới hiểu nàng đồ là ý gì.
…
Ở trong xe, Tào Ngọc Lâm đang cởi áo ngoài, động tác tay cực chậm.
Tê Trì Tân Lộ cửa.
Tân Lộ hiểu ý, cũng xuống xe tránh như Lý Nghiên.
Tào Ngọc Lâm để ý, Tê Trì, động tác nhanh hơn: “Đa tạ tẩu tẩu.”
Tê Trì nàng: “Cô thể cần , khoan tới việc đường nhiều bảo vệ, mà ngay cả trinh sát và xe lương thực cũng qua nhiều, nhiều để ý như thế thì sẽ nguy hiểm gì , chỉ là mấy vị phu nhân cẩn thận thôi.”
Tào Ngọc Lâm thế, lập tức cởi bộ đồ .
Thú thực, nàng cũng chẳng mặc nổi váy vóc như thế , cái kiểu xiêm y lụa lồng ngoài yếm chỉ thích hợp với quý nữ từ nước như mặt đây thôi, chứ quả thực nó quá xa lạ với nàng.
Tê Trì bộ xiêm y nàng , thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn hỏi: “A Thuyền , vết thương cô chứ?”
Tào Ngọc Lâm ngước mắt lên, im lặng một lúc : “Có lẽ hôm đó dọa tẩu tẩu .”
Tê Trì lắc đầu: “Không , cũng chỉ chữa cho cô thôi, cùng là phụ nữ với , sợ cô cảm thấy vết thương ở chỗ đó khó , cứ cố gắng gượng, vẫn nhớ hồi ở thành Cổ Diệp vết thương cũ của cô còn từng tái phát mà.”
Vừa nàng nghĩ đến cảnh tượng thấy lúc .
Tuy chỉ một thoáng nhưng nàng vẫn nhận , n.g.ự.c Tào Ngọc Lâm chỉ những vết sẹo xí, thậm chí thể là hư hỏng , để một mảng vết thương kinh dị khó hình dung.
Đây mới là nguyên nhân khiến nàng khiếp hãi.
sợ tổn thương Tào Ngọc Lâm nên nàng vẫn vờ như chuyện gì, nếu thực sự lo nàng đang gắng gượng chịu , thì nàng cũng chẳng hỏi gì.
Tào Ngọc Lâm vẫn giữ giọng đều đều: “Đã khá hơn , tẩu tẩu yên tâm, chuyện qua .”
Tê Trì gì nữa, đó là vết thương phi nhân đạo cỡ nào mà thể qua là qua.
Bỗng nhớ Lý Nghiên vô tâm gọi nàng một tiếng thím, nhớ đến Phục Đình từng nàng lý do riêng của , trong lòng nhói lên, khẽ hỏi: “Có vì chuyện mà cô và Tiểu Nghĩa chia tay ?”
Tào Ngọc Lâm một chỗ hệt như pho tượng, lâu mới trả lời một câu liên quan: “Tẩu tẩu cũng thấy đấy, nông nỗi , còn gọi là phụ nữ.”
Nàng cau mày: “Chớ bậy.”
Tào Ngọc Lâm lắc đầu, như nhắc nữa: “Ta tẩu thương , nhưng hy vọng tẩu cứ quên chuyện .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoai-troi-co-tuyet-roi/chuong-69.html.]
Tê Trì chạm vết sẹo của nàng, cũng hỏi nàng những vết thương đó là từ mà , chỉ gật đầu bảo: “Ta coi như , chỉ cần cô cố gượng là .”
“Không thật mà, thể thề với trời.” Nàng nghiêm túc thề thốt.
Tê Trì thêm.
Trong xe nhất thời yên lặng, cả hai như thể từng chuyện.
Cho tới khi Lý Nghiên và Tân Lộ trèo lên xe, đội ngũ tiếp tục lên đường.
…
thực Du Khuê Châu cũng cách quá xa phủ Hãn Hải, nhưng vì cơ thể Tê Trì dần nặng nề nên chuyến vô cùng chậm.
Mỗi qua châu phủ đường thì sẽ dừng , đô đốc các châu và phu nhân coi như nghênh đón các phu nhân ghé thăm, tiễn biệt một đoạn như bình thường.
Đằng là biên giới phòng nghiêm ngặt, bởi thế các châu phủ đằng cũng tăng cường cảnh giác, nên tuy quãng đường chậm song hề xảy nguy hiểm.
***
Du Khê Châu, ở cổng thành.
Màn đêm dày đặc, binh mã chia nhóm cầm đuốc sáng rực.
Phục Đình ngựa, tay đỡ bội kiếm bên hông, một lúc mới buông , mắt xa, năm ngón tay nắm chuôi kiếm.
Chàng sắp xếp các phu nhân đô đốc đón Tê Trì, coi như là ngược đường cũ, để các nữ quyến mặt thì các châu phủ thể hộ tống, dù gì các nàng cũng rảnh.
ngờ kéo dài lâu đến , chuyến trễ hơn dự đoán của nhiều.
Những ngày qua, đề phòng bọn Đột Quyết bắt đầu mất kiên nhẫn để ý hành trình của các nàng, đến hôm nay mới nhận tin tức chính xác, các nàng đến Du Khê Châu.
Nửa đêm, đội ngũ dài dằng dặc xuất hiện trong tầm mắt.
Chẳng hề soi đuốc, đường đêm mà các nàng thu , gây tiếng động.
Phục Đình giật cương thúc ngựa lui tới cạnh cổng thành, dặn dò La Tiểu Nghĩa: “Bảo các nàng thẳng trong thành.”
Theo La Tiểu Nghĩa còn các đô đốc các châu, thấy thế thì cũng chẳng đợi La Tiểu Nghĩa mở miệng, lập tức giục ngựa tới, trực tiếp dẫn xe thành mà dừng .
Đáng nhẽ các vị phu nhân còn hành lễ với Đại đô hộ, vén rèm lên ló đầu , thấy tình hình thì chỗ.
Từng chiếc xe ngựa chạy qua mắt, Phục Đình cạnh cổng thành , cho đến khi một cỗ xe trong đó đổi hướng, chạy thẳng về phía .
Rèm xe vén lên, một đôi mắt phái nữ lộ trong ánh lửa bập bùng.
Phục Đình thúc ngựa tới gần, thẳng đôi mắt đó: “Đi.”
Xe ngựa tiếp tục lăn bánh về phía .
La Tiểu Nghĩa theo , thấp giọng chào: “Tẩu tẩu.”
Tê Trì ở trong xe đáp .
Các đô đốc và phu nhân đằng đều cảm thấy thất lễ, thể để Đại đô hộ và phu nhân Đại đô hộ tụt lui , thế là tốc độ bất giác chậm , ngoái đầu chờ.
Rồi thấy đường dài tĩnh lặng, Đại đô hộ cưỡi ngựa hộ xe, từ xa tiến tới.
Các đô đốc dẫn xe ngựa của phu nhân nhà tránh đường mời Đại đô hộ , Đại đô hộ đánh ngựa chậm, trực tiếp qua, rèm xe buông chẳng hề vén lên.
Đi thẳng một mạch tới phủ đô đốc Hạ Lan trong châu.
Giờ ở đây tạm xem là hậu viện của doanh trại.
Xe ngựa dừng , Phục Đình xuống ngựa dặn dò La Tiểu Nghĩa: “Dẫn thu xếp .”
La Tiểu Nghĩa : “Tam ca yên tâm, sắp xếp xong xuôi cả .”
Vừa dứt lời, Tào Ngọc Lâm ở trong xe bước xuống, Lý Nghiên theo sát phía .
Hắn lướt qua Tào Ngọc Lâm, gượng : “Đi nào, dẫn thu xếp , chắc đường mệt mỏi lắm .” Vừa kéo Lý Nghiên, dẫn bọn họ cửa phủ đô đốc.
Tân Lộ dìu Tê Trì xuống xe.
Phục Đình tới, một tay nắm tay Tê Trì, đưa nàng trong.
Tân Lộ tức thời lùi , lặng lẽ theo.
Tê Trì bước theo , cánh tay trong tay như dìu .
Nàng , vẫn mặc quân phục thuộc , nhưng tay đeo thêm miếng bảo hộ, lúc bước ủng cao giẫm đất, bội kiếm kêu vang.
Phủ đô đốc Hạ Lan nhỏ hơn nhiều so với phủ đô hộ, bao xa nhà chính chuẩn từ .
Vừa cửa, một tay ôm lấy nàng, xoay khép cửa .
Trước mặt khác là Đại đô hộ và phu nhân cực kỳ trấn định, nhưng khi khuất bóng thì chẳng .
Song khi ôm thật thì phát hiện dù ôm cũng chẳng , Phục Đình cúi đầu xuống, hai cơ thể dán , chiếc váy rộng rãi của nàng lộ rõ phần nhô lên.
Chàng buông tay tránh đè nàng, ngón tay nâng cằm nàng lên, để nàng : “Biết sớm thế chi bằng dẫn nàng theo.”
Tê Trì phát hiện má hóp , hốc mắt cũng sâu hơn, trái khiến gương mặt càng thêm phần sâu sắc, : “Bây giờ tới thì cũng mà.”
Chàng đệm tay lưng nàng, đúng lúc đầu cúi xuống, áp miệng lên trán nàng, miết môi, giọng trầm trầm: “Cũng .”
Chí ít thể ở bên lúc nàng sinh con, âu cũng là chuyện .
Tê Trì tới thời điểm dễ mệt mỏi, chỉ một lúc chịu nổi mà tựa .
Phục Đình cúi đầu xuống, nàng dán mặt n.g.ự.c .
Chàng cũng bất ngờ, suy cho cùng cũng một quãng đường xa xôi, thế là cúi bế nàng lên, tiến về phía giường.
Nàng nghiêng ngủ.
Phục Đình bên mép giường một lúc lâu mới ngoài.
Tào Ngọc Lâm ngoài cửa cách đó xa, ôm quyền với .
Phục Đình tới, thấp giọng hỏi: “Điều tra gì ?”
Chàng đang chuyện hành thích.
Tào Ngọc Lâm lắc đầu: “Ngoài tên thích khách tự vẫn thì thu hoạch gì.”
Phục Đình nữa, chuyện chỉ thể điều tra .
Tào Ngọc Lâm liếc cửa phòng: “Muội cứ tưởng tam ca sẽ để tẩu tẩu tới.”
Nếu là Phục Đình ngày thường thì đúng là sẽ , mà cũng do dự, nhưng trong ám thư Tào Ngọc Lâm nhắc đến Lý Nghiên, Tê Trì đến đây là còn vì nguyên nhân khác.
“Nàng coi trọng Lý Nghiên, tới đây cũng là vì thằng bé.” Chàng .
Thậm chí còn coi trọng hơn cả chính bản nàng.
Tào Ngọc Lâm cũng để ý thấy đúng là , nhưng : “Muội thấy tam ca chắc để lộ điểm yếu lưng cho kẻ địch, mà tam ca nâng niu tẩu tẩu xem như vật báu.”
Nghe lời cứ như đang bông đùa, nhưng nàng thể lời như , giọng vẫn nghiêm trang. Phục Đình buồn , nhoẻn miệng bảo: “Muội và là quân nhân, xem nàng là gì, hẳn hiểu.”