Ngoài Trời Có Tuyết Rơi - Chương 76

Cập nhật lúc: 2024-11-24 08:32:07
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Gió Bắc thổi đến, trời trở lạnh.

Bên ngoài thành Du Khê Châu, đô đốc Hạ Lan tới lui, một bụng tức giận chẳng trút .

Sau lưng là nửa thành trì lửa thiêu rụi, bên cạnh là mấy cỗ t.h.i t.h.ể đặt sát .

Lúc y ở tiền tuyến cùng các vị đô đốc phụng lệnh kháng địch thì bỗng nhận quân lệnh của Đại đô hộ, lệnh y trở Du Khê Châu khắc phục hậu quả, lúc mới Đột Quyết tấn công trong thành của y, thậm chí còn bắt mấy vị phu nhân – kể cả phu nhân của y, hơn nữa cả phu nhân Đại đô hộ cũng gặp nguy hiểm.

Từ đằng xa, một tốp cưỡi ngựa chiến lao đến.

Đô đốc Hạ Lan sang, sắc mặt nghiêm nghị, vội vã rảo bước tới đón, xốc vạt áo quỳ xuống.

Ngựa chiến đến nơi thì đồng loạt dừng .

Phục Đình một một ngựa, từ cao lướt qua tình hình chung quanh, hỏi: “Đã điều tra kỹ ?”

Đô đốc Hạ Lan cau mày bẩm báo: “Bẩm Đại đô hộ, điều tra kỹ , những kẻ phóng hỏa hôm đó chính là bọn .”

“Tự tử cả ?” Phục Đình lạnh lùng , một hàng năm sáu thi thể, bên mép tên nào cũng vệt m.á.u đen – là dấu hiệu của việc uống thuốc độc.

Đô đốc Hạ Lan đáp: “Vâng, bọn chúng mưu tính , lộ lập tức tự tử, tốp lính Đột Quyết bắt trong thành cũng , hệt như hẹn , đồng loạt tự tử.”

Phục Đình thúc ngựa tới, chậm rãi một vòng quanh mấy cỗ t.h.i t.h.ể , rút đao eo khều mặt một trong đó, quan sát ngũ quan một hồi, đoạn : “Đây Đột Quyết.”

Tuy cũng là diện mạo Hồ nhưng vẫn điểm khác Đột Quyết, bình thường chắc nhận , nhưng thì thể phân biệt rõ.

La Tiểu Nghĩa đằng : “Rốt cuộc là chuyện gì , đám Hồ chạy thành giúp Đột Quyết phóng hỏa?”

Đô đốc Hạ Lan nổi đóa, nhưng tiện phát tiết mặt Đại đô hộ nên : “ thế, đám đánh từ tới, lẽ chính vì chúng Đột Quyết nên mới thể thuận lợi trộn thành…”

Y càng càng tức, đằng Du Khê Châu là biên giới, còn phía đương nhiên là đất Bắc và Trung Nguyên. Lính thủ thành thấy bọn chúng từ Du Khê Châu tới thì tưởng là của , vì chiến sự cùng đường nên mới chứa chấp. Nào ngờ thành , bọn chúng nhân lúc nửa đêm dùng tiếng Đột Quyết phóng hỏa, gây hỗn loạn, tạo cơ hội cho quân Đột Quyết công phá cổng thành.

Sau khi các binh sĩ thủ thành tin , tự thấy với đất Bắc và bách tính nên rút gươm tự vẫn.

Đã hỏi gì mà còn tổn thất thật, thậm chí liên lụy đến các binh sĩ thủ thành, bảo y tức nổi.

Phục Đình gì, thu đao vỏ.

Đô đốc Hạ Lan cảm nhận sâu sắc sự thiếu trách nhiệm, nơm nớp tiến tới lệnh.

Lúc mới lên tiếng: “Chỉnh đốn Du Khê Châu, tìm các tướng sĩ hy sinh về, đợi hết chiến tranh thì hậu táng.”

Chàng mấy câu liền nhưng nhắc đến chuyện  phạt y, đô đốc Hạ Lan hiểu là đợi kết thúc cuộc chiến sẽ giải quyết , bèn cúi đầu lĩnh mệnh.

La Tiểu Nghĩa đang định tới thảo luận chuyện với Phục Đình, thì bỗng từ xa trinh sát tức tốc đến báo ——

“Đại đô hộ, chư vị đô đốc ở tiền tuyến Đột Quyết tấn công!”

Phục Đình , lập tức thúc ngựa ngay.

La Tiểu Nghĩa hiểu ý, tạm thời im lặng theo chiến trường.

***

Chỗ ở của các vị đô đốc ở hướng Đông Bắc của Du Khê Châu, còn doanh trại của Phục Đình thì chắn ngang phía Tây ở Du Khê Châu.

Ngoài , Phục Đình còn bảo La Tiểu Nghĩa điều hai đội ngũ mai phục trong tối, những khác .

Đội ngũ khắp nơi như các chi của bốn phương, rải rác quanh Du Khê Châu.

Trời đột nhiên sẩm tối, mây sà xuống, gió bắc thét gào.

Ngay khi các vị đô đốc ở hướng Đông Bắc dẫn quân đẩy lùi địch thì một nhóm kỵ binh Đột Quyết lặng lẽ đột nhập biên giới, tấn công doanh trại.

Trong quân doanh vẫn treo cờ xí, thậm chí khói bếp nấu cơm vẫn nghi ngút như thường.

Vó sắt xông chút lưu tình, loan đao lên xuống c.h.é.m khắp doanh trướng, tiếng Đột Quyết nổi lên bốn phía, nhưng ngay đó chúng ngó xung quanh.

Trong doanh trại chẳng lấy một .

Cờ xí lẫn khói bếp đều là dấu hiệu giả.

Ngay tức khắc, âm thanh gầm thét kêu g.i.ế.c kéo đến.

Bụi mù cuồn cuộn từ xa tới gần, nơi đây hệt như biển lớn, từ đằng xa cơn sóng cả ập tới.

cao phía đối diện, Phục Đình đang ngựa.

Ngựa bọc thiết giáp, tay đè lên đao, mắt về nơi xa.

Cơn sóng ập đến là bộ binh trong quân của , khi đến gần thì lập tức nhảy xuống ngựa, trong tay từng là những thanh đao cán dài sắc bén.

Đó là mạch đao dùng để trảm ngựa, chế tạo để đối phó với chiến mã của Đột Quyết.

Đao c.h.é.m ngang, vó ngựa đứt lìa, kỵ binh ngã xuống, ưu thế còn.

Trong khói bụi thoang thoảng mùi máu.

La Tiểu Nghĩa đội mũ giáp , hỏi: “Tam ca, nhóm kỵ binh đông, lẽ chỉ là quân tiên phong, chúng cần động thủ ?”

Phục Đình chằm chằm bên , mắt sáng như ưng: “Đợi thêm .”

Vừa dứt lời thì ở xa tiếng vó ngựa ầm ầm, thêm một đội kỵ binh xông đến.

La Tiểu Nghĩa chửi một câu: “Đám cẩu Đột Quyết quá xảo trá, nhiều năm thế mà vẫn đầy rẫy thủ đoạn.”

Phục Đình lên tiếng.

Nếu đó Đột Quyết dùng lửa tấn công Du Khê Châu, thì nhất định một nhóm binh lính đợi sẵn ở ngoài biên giới Du Khê Châu, để dễ bề giáp công trong ứng ngoại hợp.

Đáng tiếc chiếm Du Khê Châu, song đại quân của chúng cũng , vẫn tấn công , điều đổi thành tập kích doanh trại bất ngờ.

Bỗng Phục Đình thấy cờ xí trong đội ngũ giơ lên, chữ Đột Quyết họ A Sử Na.

Hai quân giao phong, thấy chính giữa toán kỵ binh mới đến của đối phương xuống ngựa, cũng rút mạch đao xông kỵ binh của .

“Sao bọn chúng mạch đao của triều đình !” La Tiểu Nghĩa kinh ngạc la to.

Phục Đình lạnh lùng: “Lên!”

Sau tiếng lệnh, một đội ngũ ở phía lập tức ùa đến đổ xuống núi, như trận hồng thủy màu đen lao tới.

La Tiểu Nghĩa đang định thúc ngựa thì Phục Đình giữ : “Đừng vội.”

Bọn họ cần chờ nữa.

La Tiểu Nghĩa : “Tam ca cản gì, thấy con rắn .”

Trong chiến trận bên , chủ soái của đối phương lộ mặt cờ.

Đó là một gã đàn ông một mắt lật tròng trắng, mặt hạt giáp Đột Quyết, mũ sắt đè xuống b.í.m tóc, đôi mắt âm trầm ngước lên, chằm chằm Phục Đình.

Phục Đình cũng đang , cách xa hơn trăm trượng, tên bao vây kín mít.

“Con rắn A Sử Na Kiên.” La Tiểu Nghĩa khinh thường.

Phục Đình rút đao , bỗng : “Đệ nhớ kỹ gương mặt .”

La Tiểu Nghĩa ngẩn , chỉ là cái bản mặt rắn thì nhớ gì? A Sử Na Kiên là vương tộc Đột Quyết, đây Phục Đình hề coi gì, cho đến trận chiến trong mấy năm thì mới đặt tên Hữu tướng quân của Đột Quyết trong mắt. Huống hồ về còn phát hiện chuyện trinh sát và xâm lăng đều liên quan đến tên .

Có lẽ kẻ luôn chủ chiến với đất Bắc từ đến nay chính là .

chỉ từ xa một cái như thế, A Sử Na Kiên lập tức lùi về , kỵ binh Đột Quyết tức tốc xông lên, liều c.h.ế.t chống cự bảo vệ rút lui.

Bởi vì bên cạnh thêm một toán binh mã xông đến.

Đây là một trong đội ngũ mà Phục Đình bảo La Tiểu Nghĩa sắp xếp, chỉ đợi thấy cờ xí của A Sử Na thì lập tức động thủ.

Sau một hồi tác chiến, chẳng mấy chốc thấy rõ binh mã của tăng lên, chiếm đa , đợi tới lúc quân địch mệt thì mới tấn công, cuối cùng kỵ binh Đột Quyết nếm mùi thất bại.

Chàng tính chính xác, điều duy nhất ngờ là bọn chúng cũng mạch đao, đó là binh khí nghiêm cấm để lọt ngoài, thế mà nay lọt tay Đột Quyết.

“Để đao của bọn chúng .”

Trinh sát nhận lệnh, đánh ngựa vẫy cờ, trống trận nổi lên, tất cả binh sĩ vung tay hạ sát.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoai-troi-co-tuyet-roi/chuong-76.html.]

Đường lui rút về biên giới của A Sử Na Kiên chặn, thể về lối cũ, cuối cùng đổi hướng, kéo theo màn bụi rời hướng khác.

“Lúc .” Phục Đình lập tức thúc ngựa phóng .

Toàn bộ đội ngũ còn đuổi theo.

La Tiểu Nghĩa theo sát, cuối cùng cũng hiểu , tam ca bắt sống con rắn .

Đã tập kích thất bại, A Sử Na Kiên tất sẽ gia nhập đội quân phe đang chiến đấu với các đô đốc bên .

nếu dọc biên giới thì ở đó luôn binh mã của đất Bắc trấn giữ, chỗ nhiều chỗ ít nhưng chắc chắn luôn .

Thế là nhóm lính Đột Quyết chỉ còn hơn ngàn lập tức đổi hướng, biến thành vòng qua Du Khê Châu, thẳng về hướng Đông Bắc, dễ dàng tấn công binh mã của đô đốc các châu ở biên cảnh từ phía .

La Tiểu Nghĩa cưỡi ngựa chạy theo Phục Đình, hổn hển : “Tam ca, cảm thấy, tên rắn A Sử Na chắc chắn là ý định như .”

Quả nhiên, A Sử Na Kiên như nhất trí với suy nghĩ của .

Lúc đuổi theo sát nút đằng , tận mắt chứng kiến nhân mã đối phương lao nhanh vùng hoang vu bên ngoài Du Khê Châu một cách trật tự, thậm chí từ xa thể trông thấy một góc thành đốt cháy ở Du Khê Châu, trong gió còn thoảng mùi khét.

“Huynh thấy , rắn bò tới .”

Phục Đình chẳng để tâm đến cách gọi lung tung của , mắt thẳng bóng đằng : “Tập trung đuổi theo, lẽ sẽ vòng lớn hơn.”

Dễ nhận thấy tên thủ đoạn dẫn binh, khi chỉ còn hơn một ngàn thì lập tức đánh giá tình thế, kịp thời rút lui, dù đang lẩn trốn cũng hoảng loạn.

E là chúng bỏ công ít chỉ để tiến đất Bắc.

La Tiểu Nghĩa còn hiểu ý lắm, từ nửa vòng lớn ở xa vòng qua Du Khê châu, bất ngờ xảy một cảnh tượng ——

Binh mã của A Sử Na Kiên tiến đến đầu chiến trường mà tiếp tục vòng, tiến Du Khê Châu, đó là đường dẫn về Đột Quyết, đúng là vòng lớn hơn.

Mới đầu La Tiểu Nghĩa vô cùng ngạc nhiên, nhưng sực nhớ chuyện tam ca bảo bài binh bố trận, một trong hai đội ngũ bố trí ở ngay Du Khê Châu.

Lập tức nghĩ đến đám Hồ phóng hỏa tự sát cũng là đến từ phía , chắc hẳn trong chuyện liên quan gì chăng?

Kẻ giúp đỡ A Sử Na Kiên là bên ?

Nơi đây là vùng đất hoang ở nhưng cũng bằng phẳng, khe rãnh chằng chịch, cỏ dại bao phủ, tốc độ ngựa tự nhiên chậm .

Người của Phục Đình đuổi kịp, xông đến tấn công.

Hàng cuối của A Sử Na Kiên chặt đứt, nhưng vẫn thuộc hạ che chở ở đầu.

Cách một cách xa, bỗng ngoái đầu , cách đám đông c.h.é.m g.i.ế.c về phía Phục Đình, lộ ý rõ ý tứ.

La Tiểu Nghĩa sai, tên đúng là giống con rắn độc địa.

Phục Đình thấy môi mấp máy, thốt mấy câu.

Nếu lầm thì đó là tiếng Hán, : Phủ Hãn Hải, khác xa xưa .

So với ngày , bây giờ thêm nhiều binh lực để ngăn cản Đột Quyết, thậm chí còn thể chia mấy hướng, đúng là hơn hẳn ngày .

ngay đó, miệng cử động một câu: Sớm muộn đều diệt.

Hắn duỗi tay , gập ngón cái xuống đầu tiên, tiếp đến là ngón áp út và ngón út.

Trong Đột Quyết, ngón cái chỉ cha , hai ngón kế bên đại diện vợ con.

Tức ý diệt tất.

Lần đến La Tiểu Nghĩa cũng thấy, khiêu khích lớn lối thế, giận đến mức chửi thề, nhưng khi nghiêng đầu sang thì thấy Phục Đình sầm mặt lạnh lẽo, bùng lên sát khí.

Phục Đình vung đao giải quyết một tên lính Đột Quyết tới gần, nghiêng đầu nhỏ giọng với một câu trở cổ tay, nắm chặt chuôi đao, thúc ngựa xông thẳng trận địa, thẳng đến trung tâm.

Kỵ binh Đột Quyết đột nhiên lao cản, nhưng đều g.i.ế.c hết.

Khoảng cách càng rút ngắn thì chống cự càng mạnh. Khi Phục Đình sắp xông tới A Sử Na Kiên thì bỗng nhiên, từ đằng nhô lên một nhóm cung thủ, lập tức một trận mưa tên b.ắ.n về phía binh mã của Phục Đình.

Đám đông vội vã né tránh, La Tiểu Nghĩa ôm cổ ngựa giương mắt , đám mặc Hồ phục, trông vẻ là cách ăn mặc của Hồ đất Bắc, giống hệt trang phục bọn lính Đột Quyết hôm đó đánh thành Du Khê Châu, trông thì như là thợ săn bình thường, nhưng thủ mà thợ săn bình thường tuyệt đối .

Lại Phục Đình, chỉ thấy xoay lưng về phía , tay vung lên.

La Tiểu Nghĩa lập tức hô to: “Xuất!”

Nhóm binh mã mai phục sẵn từ phía bọn họ xông lên, giương cung đối kháng, một trận mưa tên đáp lễ .

Hắn sử dụng đội ngũ để hốt gọn tên A Sử Na Kiên từ lâu, nhưng Phục Đình mới nhỏ với một câu: đợi viện binh của A Sử Na Kiên xuất hiện thì sử dụng quân mai phục của chúng .

Gió nổi lên, nơi hai bên giao chiến ngập tràn đất cát.

Đám đối diện như ngờ đối phương cũng mai phục, đội ngũ bỗng lỏng lẻo, cảm giác hốt hoảng, chẳng mấy chốc giết.

Sức mạnh để A Sử Na Kiên phách lối còn, cuối cùng chống đỡ nổi đành bỏ chạy.

“Giữ sống.” Phục Đình lệnh, đang định đuổi theo thì La Tiểu Nghĩa ngăn .

“Tam ca, thương .”

Nào chỉ , nhiều thương ngã xuống.

Phục Đình thuận theo ánh mắt xuống tay, cánh tay áo giáp che chắn nên mũi tên sượt qua, song cũng sâu. Chàng cắn răng rút cầm trong tay, mũi tên Đột Quyết, tay xoay một phát, thấy đầu m.á.u dính mũi tên chuyển sang màu đen thì ánh mắt biến đổi.

chỉ chút thôi, lập tức ngẩng đầu cuộc chiến, viện binh của đối phương quân mai phục bắt giữ, lúc đao gác cổ, bỗng chúng đồng loạt rút mũi tên trong tay đ.â.m cổ .

Lúc La Tiểu Nghĩa mới phát hiện: “Nguy , mũi tên độc!”

***

Hơn nửa tháng trôi qua.

Tộc Bộc Cố sống dựa núi, cảm nhận động tĩnh bên ngoài, trái nơi đây cực kỳ êm đềm.

Trong lều, Tê Trì thẳng con trai trong lòng, gương mặt bé tí nảy nở ít, mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng thế giới mới lạ.

“Vẫn tin ?” Nàng phía đối diện.

Trước mặt là chiếc bàn từ gỗ hồ dương, rộng chừng một cánh tay, Bộc Cố Kinh cung kính đối diện, bẩm báo: “Vâng phu nhân, tin tức quân sự ở tiền tuyến sẽ đưa đến tộc Bộc Cố, chúng cũng tìm hiểu nhưng tra gì, lẽ mời Tào tướng quân một chuyến?”

“Không cần.” Tê Trì Tào Ngọc Lâm đối mặt với Đột Quyết sớm như , vẫn nên để nàng nghỉ ngơi một thời gian nữa .

Bộc Cố Kinh vuốt chòm râu bạc phếch, nặn nụ an ủi nàng: “Phu nhân yên tâm, mấy ngày qua tư tế trong tộc xem bói đều cho kết quả , ắt hẳn sẽ .”

Tê Trì tin chuyện xem bói, chỉ cảm thấy với tính cách Phục Đình thì sẽ như thế, chính thì sẽ chuyện thất hứa.

Chàng sẽ đến đón nàng, nhưng gần đến thời gian mà đến một tin tức cũng chẳng , thế nên mới thấy kỳ quái.

Rèm cửa vén lên, Tào Ngọc Lâm từ ngoài .

“Tẩu tẩu cần lo cho , vẫn thể ngoài thu thập thông tin.”

Nàng tới ngoài lều nên hai câu nãy đều thấy.

Tê Trì nàng, ôm con dậy: “Thôi, tự đến doanh trại của cũng .”

Đại bộ phận binh mã của Phục Đình đang ở gần đây, một tháng qua đều ăn lương thực của tộc Bộc Cố, nếu cứ đợi tiếp cũng .

Bộc Cố Kinh vội bảo: “Hay phu nhân cứ chờ thêm xem , lẽ Đại đô hộ sẽ đến nhanh thôi.”

Đang thì bên ngoài tiếng ngựa hí thật.

Tào Ngọc Lâm lập tức ngoài , đầu hô: “Tẩu tẩu, đúng là của tam ca .”

Tê Trì dậy, Tân Lộ cạnh nhận lấy đứa bé trong tay nàng.

Nàng khỏi ngoài lều, bóng phi ngựa đến ánh nắng, phát hiện là La Tiểu Nghĩa.

“Tẩu tẩu.” La Tiểu Nghĩa ôm quyền: “Ta đến đón tẩu tẩu.”

Tê Trì lưng : “Chàng ?”

La Tiểu Nghĩa nàng, ấp úng: “Tam ca… hiện tại lắm.”

Loading...