Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 116
Cập nhật lúc: 2025-03-04 05:04:04
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ánh mắt của Cửu Châu, Thần Vương, An Vương đồng loạt về phía An Vương phi.
An Vương phi lẳng lặng đầu , đánh mắt sang ngự y - duy nhất , "Đại nhân, mấy hôm nay mẫu phi dùng loại huân hương vài , liệu nó ảnh hưởng đến sức khỏe của mẫu phi ?"
"Mới dùng vài thì ảnh hưởng gì lớn." Ngự y nàng, còn lén ăn vặt thì chứng tỏ sức khỏe vẫn ảnh hưởng gì.
"Thế thì ." An Vương phi thở phào nhẹ nhõm, bảo cung nữ thưởng ngân lượng cho ngự y, sang An Vương, "Vương gia, huân hương là do Vi Chiêu Nghi mang đến, nên..."
Mấy chuyện liên quan đến các phi tần khác, bọn họ là vãn bối nên dám tùy tiện quyết định.
"Ngũ ." An Vương tuy nhát gan, ngại phiền phức, nhưng chuyện liên quan đến an nguy của mẫu phi nhà nên cũng to gan hơn ngày, "Vi nghĩ cần bẩm báo chuyện lên Hoàng hậu nương nương."
Hoàng hậu là chủ hậu cung, dù chuyện thế nào thì cũng thể vượt mặt Hoàng hậu nương nương.
Hắn quả thật hiểu, từ nhỏ văn võ của chỉ ở mức bình bình, tính cách cũng gì nổi bật, tranh với các , cũng chẳng a dua theo ai.
Chuyện quá đáng nhất mà từng , chính là cùng đám đến chỗ Tứ đang thương ăn lẩu.
lúc nghĩ trò là Ngũ , sai cung nhân chuẩn là Đại ca, dù Tứ hận thì cũng nên hận .
Về mẫu phi nhà , khi phụ hoàng đăng cơ phong cho bà là Chiêu Nghi.
Bao nhiêu năm qua, mẫu phi từng tấn vị, là kiểu bình thường phụ hoàng lướt qua cũng sẽ ngó ngàng tới.
Ai hao tâm tốn sức mưu hại con bọn thế ?
Vì cái gì?
Chẳng lẽ là vì giúp phụ hoàng giảm bớt một tiền nuôi con bọn ư?
Bỗng nhiên, biến sắc, ngoắt sang Thần Vương.
Không lẽ phát hiện bắt quàng thành công nên đ.â.m hận ?
Hoặc là, hận Ngũ , nhưng kẻ đụng tới Ngũ nên lôi trút giận?
Hắn các tranh ngôi Thái tử vô cùng nguy hiểm, nhưng ngờ chỉ bợ đỡ thôi mà cũng nguy hiểm kém.
"Xem bữa trưa ở chỗ Chiêu Nghi tạm thời thể ăn ." Thần Vương dậy, Lữ Chiêu Nghi đến cửa, "Chiêu nghi nương nương đến chỗ mẫu hậu chơi một chút nhé."
Lữ Chiêu nghi ngờ chỉ mới rời một lúc thôi, trở đám tiểu bối biến sắc cả, bà thấp thỏm hỏi, "Xảy chuyện gì thế?"
Chẳng lẽ chuyện bà lén ăn mấy món ăn vặt dân gian như chao, bánh nướng, bánh rán, bún ốc Thần Vương phát hiện ư?
Trong cung quy định tùy tiện ăn đồ ngoài cung.
quy định hầu như đều mắt nhắm mắt mở ngơ, vị phi tần trong cung nào mà từng ăn quà vặt bao giờ?
"Mẫu phi." Mặt mày An Vương phi tái mét, "Huân hương mà Vi Chiêu nghi tặng mẫu phi vấn đề."
Dĩ nhiên, nàng đến chuyện lỡ miệng.
Lữ Chiêu nghi ngây một lúc, ngay đó gật đầu với Thần Vương và Cửu Châu, " là nên đến chỗ Hoàng hậu nương nương một chuyến, chuyện của tần phiền Hoàng hậu nương nương ."
Bà bốn đứa nhỏ trong điện, thầm thở dài.
Dòng dõi hoàng gia cuối cùng vẫn đến bước .
Hy vọng bi kịch ở những năm Hiển Đức sẽ tái diễn các vị hoàng tử.
***
Vi Chiêu nghi bên bàn dùng bữa, Tĩnh Vương phi bên cạnh giúp bà gắp thức ăn, sắc mặt tái.
Để Tĩnh Vương phi gắp cho vài đũa, Vi Chiêu nghi bảo nàng xuống, "Trông sắc mặt con lắm, chuyện gì ?"
"Bẩm mẫu phi, nhà con truyền tin , Đại bá của con Kim Ngô vệ đưa về Kinh Triệu phủ thẩm vấn." Tĩnh Vương phi cúi gầm đầu, thái độ cực kỳ cung kính, "Vô ý mẫu phi mất hứng dùng bữa, xin mẫu phi thứ tội."
"Đã xảy chuyện gì?"
"Con dâu cũng rõ, chỉ đó là mệnh lệnh của Thần Vương và An Vương." Tĩnh Vương phi gượng , "Hai năm Thần Vương kiếm chuyện với thế gia, lẽ là xảy mâu thuẫn gì ."
"Vân Độ Khanh lệnh thì dễ hiểu, nhưng An Vương nhảy góp vui là ?" Vi Chiêu nghi khó hiểu, từ khi nào An Vương to gan như thế?
"Dạo An Vương vẫn luôn cố gắng lấy lòng Thần Vương, lẽ..." Tĩnh Vương phi khẽ , "Có lẽ là quy phục Thần Vương."
"Hắn chắc chắn Thần Vương sẽ kế thừa ngôi vị đến ?" Vi Chiêu nghi khẩy, đó tiếp, "Yên tâm , Kinh Triệu doãn là chính trực, dù là mệnh lệnh của Thần Vương nữa, chỉ cần Đỗ Thanh Kha tội thì thể bình an hồi phủ."
Tĩnh Vương phi chần chừ một lúc, nhỏ, "Con chỉ lo...!Thần Vương sẽ cố ý vu oan hãm hại."
Vi Chiêu nghi như con dâu , giọng mang theo chút mỉa mai, "Nếu đối phó với triều thần, con nghĩ Thần Vương cần dùng đến cách vu oan giá họa ?"
"Mẫu phi..."
"Thôi, đừng nữa." Vi Chiêu nghi ngắt lời nàng , "Trong cung ai ngu cả, chút thủ đoạn vặt của con đừng bày mặt bổn cung."
Tĩnh Vương phi tái mét mặt mày.
"Nương nương." Một tên thái giám vội vàng chạy , "Hoàng hậu nương nương cho truyền nương nương."
Vi Chiêu nghi chau mày, bây giờ đang là giờ cơm, Tô Mi Đại đòi gặp bà lúc , nhất định là chuyện gì .
Bà đưa mắt Tĩnh Vương phi, "Con ngoan ngoãn về Chương Lục cung , bớt quản chuyện ngoài cung ."
Dứt lời, bà vội vàng tới Minh Nguyệt cung.
***
Minh Nguyệt cung, một cung điện hết sức đặc biệt trong hậu cung .
Tẩm cung của Đế Vương là Thái Ương, ý chỉ vị trí trung tâm cao nhất, cũng nghĩa là mặt trời ban trưa.
Mặt trời sánh với mặt trăng, cực kỳ tôn quý, mấy cung điện khác thì tính là gì?
Ánh lu mờ trong đêm đen ư?
Vi Chiêu nghi ngẩng đầu hoành phi Minh Nguyệt cung, tấm biển khi Bệ hạ đăng cơ, do chính tay Bệ hạ chắp bút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-116.html.]
Ngay từ ban đầu, Bệ hạ công khai cho thấy sự khác biệt giữa Tô Mi Đại và các phi tần khác.
"Mời Vi Chiêu nghi lối ." Cung nữ gác cổng dẫn bà điện.
Sau đó...!bà thấy một đám đang vây quanh bàn ăn, Lữ Chiêu nghi chiếm một góc, ăn đến là ngon miệng.
"Tần bái kiếp Hoàng hậu nương nương." Vi Chiêu nghi hành đại lễ.
"Đến ?" Tô hậu chỉ chỗ trống bên cạnh Lữ Chiêu nghi, "Ngồi xuống cùng dùng bữa ."
"Bẩm nương nương, tần dùng bữa ." Ánh mắt Vi Chiêu nghi lướt qua đám , dừng Minh Cửu Châu.
Phát hiện Vi Chiêu nghi đang , Cửu Châu ngẩng lên, ánh mắt khẽ chạm .
Vi Chiêu nghi mỉm với nàng.
"Nhìn gì thế?" Thần Vương gắp món mà Cửu Châu thích nhất bỏ chén cho nàng.
Cửu Châu lắc đầu, ghé lên vai Thần Vương thì thầm, "Tĩnh Vương giống Vi Chiêu nghi ghê."
"Nếu về chuyện sỉ nhục khác thì Minh Tiểu Trư nàng là cao thủ trong cao thủ đấy." Thần Vương , "Trong cung ai cũng bảo, trong năm vị hoàng tử thì Tĩnh Vương là gương mặt bình thường nhất, nàng giống Vi Chiêu nghi thì chẳng đang mắng ?"
"Ai đến vẻ ngoài?" Cửu Châu nhẹ nhàng đ.â.m vai một cái, "Phật gia câu, hồng nhan xương khô, con dù cách mấy, thì khi c.h.ế.t cũng chỉ là một đống xương khô."
"Một lớn lên ở đạo quán như nàng còn nhắc đến Phật pháp thế hả?" Thần Vương bưng chén canh đặt mặt nàng, "Húp canh nào."
Ở nhà mẫu ép ăn canh, cung điện hạ ngó chừng, Cửu Châu thấy giống hệt một nồi canh.
Nàng bưng chén canh lên húp từng ngụm lớn, đặt chén xuống tiếp tục thì thầm, "Phật đạo đều cùng một nhà mà, nhưng đến vẻ ngoài, mà là cảm giác giữa con họ."
Bọn họ rõ ràng là ở đây, nhưng dễ dàng khiến khác xem nhẹ sự tồn tại của .
Sư phụ từng , mỗi một đời đều một ý nghĩa tồn tại, nếu nào đó xem nhẹ trong trường hợp, chỉ thể rằng đang cố ý giảm thiếu cảm giác tồn tại của .
Người như thế thì thể tặng huân hương vấn đề cho các phi tần khác trong cung, bởi vì chuyện hợp với nguyên tắc hành sự khiêm tốn của bà .
Bữa trưa mất kha khá thời gian, dù mẫu hậu với Vi Chiêu nghi lí do vì bà gọi bà đến, nhưng bà vẫn lẳng lặng đấy, tư thái cung kính khiêm nhường, chút lo lắng.
Dù là Trịnh thị phụ hoàng ban chết, là Trương Tần, bất cứ ai khi một một đến Minh Nguyệt cung đều mang theo tâm trạng thấp thỏm khó .
Cửu Châu cẩn thận quan sát Vi Chiêu nghi, một lúc với Thần Vương, "Ta thấy bà duyên với cửa Phật."
Tâm tính thế , cửa Phật thì tiếc thật.
"Nàng đúng là phản đồ của Đạo gia, thế mà lòng giúp Phật gia phát dương quang đại." Thần Vương khẽ , "Chẳng may đó là một giả vờ từ bi, thế chẳng sẽ hỏng danh dự của Phật gia ?"
"Độ Khanh, Cửu Châu, hai đứa thì thầm to nhỏ gì đấy?" Tô hậu hai đứa nhỏ chụm đầu sát chỉ thở dài, ở đây gì cũng là nơi thẩm án hậu cung, hai đứa thể nghiêm túc một chút hả?
"Bẩm mẫu hậu, tụi con đang quan tâm đến sự phát triển của tôn giáo." Thần Vương đầy lý lẽ.
"Chuyện ở hậu cung, nhi thần và Cửu Châu thể nhúng , mẫu hậu đừng để ý đến chúng con."
Tô Hậu, "..."
Ta để ý gì, nhưng dáng vẻ thì thầm to nhỏ của hai đứa cực kỳ phách lối đấy.
"Vi Chiêu nghi." Tô Hậu đánh mắt sang Vi Chiêu nghi, "Ngươi huân hương ngươi tặng cho Lữ Chiêu nghi độc ?"
Cửu Châu thấy gương mặt bình tĩnh của Vi Chiêu nghi xuất hiện vẻ kinh ngạc, kiểu cực kỳ bất ngờ, nhưng vẻ mặt nhanh chóng bà phóng đại lên, giống như để nhận tâm tình của lúc .
"Bẩm nương nương, tần ." Vi Chiêu nghi quỳ xuống, "Tần và Lữ Chiêu nghi oán thù, bình thường vẫn lui tới, tần dám đầu độc Lữ Chiêu nghi?"
Dứt lời, bà sốt ruột sang Lữ Chiêu nghi, thể là do xưa nay bà khéo ăn , cả một buổi trời mà chỉ mấy câu như "Không ", "Xin hãy tin ."
"Ngươi đừng cuống, hết hãy chuyện ngươi điều chế huân hương ?" Tô hậu nhấp một ngụm tiêu thực, "Trước khi chuyện điều tra rõ ràng, bổn cung sẽ xử oan bất kỳ vô tội nào."
"Nương nương, khi Thái hậu đưa Tiềm để, tần là điều chế hương bên cạnh Thái hậu." Kể quá khứ của bản mặt các vãn bối nên sắc mặt bà cho lắm.
Thực , trong mấy vị phi tần ở trong hậu cung, trừ Trịnh thị ban chết, xuất của những còn cũng quá cao.
"Huân hương tặng cho Lữ Chiêu nghi là do chính tay Tần điều chế." Vi Chiêu nghi , " tần cũng đang dùng loại hương mà tặng cho Lữ tỷ tỷ, tần thể dùng nó đầu độc tỷ tỷ?"
Tô Hậu khẽ nhấc tay, cung nữ mang hương liệu trong cung của Vi Chiêu nghi lên, ngự y lấy huân hương kiểm tra kỹ càng.
"Bẩm nương nương và chư vị quý nhân, huân hương trong cung của Vi Chiêu nghi quả thực giống với huân hương trong cung của Lữ Chiêu nghi, nhưng trong đó một vị hoa khác." Ngự y , "Vị hoa đổi mùi hương khá giống , nhưng dược hiệu tương khắc với một loại hoa khác."
Nghe đến đây, Vi Chiêu nghi hãm hại.
Là ai?
"Vi Chiêu nghi, ngươi gì giải thích ?" Tô Hậu Vi Chiêu nghi, nhưng hề tỏ giận dữ.
Ngay cả hại là Lữ Chiêu nghi khi sang Vi Chiêu nghi cũng để lộ mảy may hận thù nào trong ánh mắt.
"Nương nương, tần thực sự vì huân hương tặng cho Lữ tỷ tỷ vấn đề." Vi Chiêu nghi dập đầu, chỉ bất lực cam chịu phận.
"Mẫu hậu." Cửu Châu lên tiếng, "Con dâu nghĩ lẽ là do lúc Vi Chiêu nghi nương nương điều chế hương liệu tráo nguyên liệu, hoặc thể sơ ý điều chế sai."
Một giỏi về điều chế hương sẽ bao giờ sai sót trong chuyện chọn nguyên liệu.
Người đang đây gần như đoán , lẽ Vi Chiêu nghi khác hãm hại, nhưng bằng chứng minh oan, chỉ thể cam chịu phận.
Lời ban nãy của Cửu Châu giúp gỡ rối.
" đó nương nương." Lữ Chiêu nghi lấy tinh thần, chủ động lên tiếng, "Vi bạn với nhiều năm, sẽ dùng cách hại ."
"Nếu Lữ Chiêu nghi và Thần Vương phi xin tội cho ngươi, thì bổn cung cũng sẽ giảm tội cho ngươi.
chuyện xảy , bổn cung thể phạt." Tô Hậu sang hỏi Hương Quyên bên cạnh, "Hương Quyên, dựa theo cung quy, mưu hại hậu phi thì xử lý thế nào?"
"Bẩm nương nương, tội nhẹ thì giảm phân vị, dời khỏi chủ điện, tội nặng thì trượng tễ."
Hai chữ trượng tễ thốt , An Vương và An Vương phi run lên, hai nhích gần , giống như hai đứa nhỏ bất lực vô cùng đáng thương.
"Tuy Vi thị sai, nhưng tội nặng đến thế." Tô Hậu khẽ .
An Vương len lén Tô hậu đang phía , bà gọi "Vi Chiêu nghi", xem Hoàng hậu nương nương ý định xử nhẹ cho Vi Chiêu nghi.
"Từ hôm nay trở , Vi thị xuống Tiệp dư, tự sám hối." Tô Hậu mỉm dịu dàng với Vi thị, "Ngươi hài lòng với mức phạt của bổn cung ?"
An Vương rụt cổ.