Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 12
Cập nhật lúc: 2025-03-01 01:12:52
Lượt xem: 119
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu bảo Cửu Châu đánh giá tiệc mừng thọ của phủ Bình Viễn Hầu như thế nào, thì đó chính là đồ ăn ngon tuyệt cú mèo.
Trong bữa tiệc, lão phu nhân Bình Viễn Hầu ngay chính vị, tuy bà tuổi nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái tao nhã từ sâu bên trong, hề vẻ già nua tí nào.
Trong khi đó, phu nhân Bình Viễn Hầu tất bật đón tiếp khách, nụ trông miễn cưỡng, lẽ là đang lo cho trượng phu vẫn còn bệnh nặng.
Từ lúc khai tiệc đến giờ, Bình Viễn Hầu hầu đỡ đến bữa tiệc một chốc kiếm cớ rời , đụng tới tí rượu thịt nào.
Nếu chính tai tin Bình Viễn Hầu bệnh nặng, lẽ Cửu Châu sẽ nghi ngờ tính chân thực của chuyện .
Lão phu nhân quý phái kiêu ngạo, Hầu phu nhân tiếp đón chu đáo, con cháu trong Hầu phủ cư xử hòa nhã, trong một bữa tiệc nô nức náo nhiệt thế , Cửu Châu từng ngọn cây cọng cỏ của Trịnh gia bỗng thấy rùng .
Dùng tiệc xong, nhóm tỳ nữ mang nước đến cho các tân khách súc miệng rửa tay, Cửu Châu lão phu nhân thiết cầm tay Tề Vương, nụ mặt hiền từ.
Cửu Châu chợt nhớ đến mấy lời dặn dò của hai vị sư phụ nhà .
Bên những khóm hoa rực rỡ thể là bảo vật quý giá, nhưng cũng thể là nước bùn tanh tưởi.
"Đã dùng bữa xong, chúng dạo một vòng tiêu thực nào." Thẩm thị Cửu Châu thích xem kịch, bà đưa tay chỉnh vạt áo cho Cửu Châu, "Nửa canh giờ nữa chúng sẽ về nhà."
"Dạ." Cửu Châu hứng thú với mấy cuộc chuyện về thi ca cưới xin, cũng lòng thưởng thức vẻ quý phái kiêu ngạo của Trịnh gia, , nàng dậy đến bên rừng trúc nghỉ một lát.
Rừng trúc khá mát mẻ, thỉnh thoảng tiếng chim lảnh lót truyền đến, Cửu Châu nhặt vài hòn đá nhỏ mặt đất, bên bàn chơi thảy đá với mấy nha .
"Tiểu thư, hồi bé nô tỳ cũng thường chơi trò , nhưng vẫn chơi ." Đám nha thua đến tâm phục khẩu phục, thở dài, "Đôi tay của linh hoạt quá."
"Trò đơn giản mà." Cửu Châu ném mấy hòn đá lên cao chụp chính xác, "Bình thường thôi, quen tay ."
Đừng là chụp đá, hai sư phụ còn để nàng vòng vòng quanh núi bắt thỏ nữa cơ.
"Trò đều mẹo hết, đến đây, dạy cho ." Cửu Châu ngoắt tay bảo đám nha xuống, "Mẹo của trò chính là tốc độ, đừng để tay lừa mắt ..."
Phía rừng trúc, Tề Vương thấy tiếng con gái chuyện liền dừng bước.
Dù thấy nhưng , đang chuyện chính là tiểu cô nương của Minh gia.
Cơn gió thổi qua khiến lá trúc kêu xào xạc, Tề vương thoáng qua bóng màu hồng nhạt phiến rừng trúc, xoay toan rời .
"Vương gia."
Vừa xoay thì trông thấy Tôn Thái Dao đang về phía , Tề vương dịu dàng, "Tôn tiểu thư."
"Tiểu thư, nữa , mắt em theo kịp nhưng tay kịp..."
"Được thôi, cuối cùng đấy."
Tôn Thái Dao cánh rừng trúc, nhún gối chào Tề Vương, "Thỉnh an điện hạ." Nàng , "Không trong rừng là tiểu thư nhà nào?"
Tề Vương khẽ , gì.
Hắn luôn hòa nhã với phái nữ, nào chạm ánh mắt của là như gió xuân ấm áp vờn quanh, con tim bất giác rung động.
Trong rừng vang lên tiếng vô tư của thiếu nữ, tuy tiếng khá nhỏ nhưng nó giống như kim châm đ.â.m thẳng lòng Tôn Thái Dao.
Nửa năm , nàng từng một giấc chiêm bao nửa hư nửa thực, liên quan đến tương lai.
Trong mộng, thiếu nữ vô tư trong rừng gả cho đàn ông , trở thành Tề Vương phi khiến bao cô gái hâm mộ.
Tuy nhiên, cảnh trong mộng khá hỗn loạn, khi tỉnh , nàng chỉ nhớ Thần Vương mà bệ hạ sủng ái sẽ c.h.ế.t cách ngày sinh thần Tô Quý phi hai ngày, Tề Vương phi Ninh phi ghét bỏ vì chuyện với Tô Quý phi, tình cảm của vợ chồng Tề Vương cũng vì thế mà ngày một xa cách.
Mộng chính là mộng, chắc thành thật.
Nếu mộng thành thật, hiện tại Minh Cửu Châu gả cho Tề Vương lẽ là chuyện , chí ít...!nàng sẽ chồng chán ghét, tướng công ghẻ lạnh.
dù chuyện trong mộng xảy , là thật giả, nàng cũng Tề Vương và Minh Cửu Châu bất kỳ cơ hội gần gũi nào.
Nàng tin mệnh, tin giấc mộng, nàng chỉ tin bản .
"Tiểu thư." Xuân Phân nhỏ bên tai Cửu Châu, "Đằng rừng trúc hình như , để nô tỳ sang đó xem thử."
"Đừng !" Cửu Châu bắt lấy cổ tay của Xuân Phân, "Không ai đang chuyện, chẳng bọn họ đang gì, chúng tuyệt đối sang đó."
"Tò mò..." Cửu Châu dậy, kéo Xuân Phân về một hướng khác.
Tò mò hại c.h.ế.t đấy.
Ra khỏi rừng trúc, Cửu Châu thấy đàn ông trung niên cằm sẹo .
Hắn mặc đồ quản sự, thấy Cửu Châu bước khỏi rừng trúc bèn nở nụ nịnh bợ, khom hành lễ với nàng.
Khi ngang qua, Cửu Châu dừng bước, ngoái .
Thấy quý nhân chợt dừng bước , gã đàn ông trung niên khom lưng thấp hơn, càng cúi đầu đầy cung kính.
"Ngươi là quản sự của Hầu phủ hả?"
"Bẩm quý nhân, tiểu nhân là quản sự ngoại viện ở Hầu phủ, nếu quý nhân chuyện gì cần tiểu nhân , xin cứ việc sai bảo."
Cửu Châu một lúc lâu, "Đứng xa ."
"Dạ?"
Cửu Châu dẫn nha rời , quản sự khó hiểu ngẩng đầu lên, lời của quý nhân ý gì?
Hắn sờ vết sẹo cằm, chẳng lẽ do vết sẹo quá dọa quý nhân sợ hãi? Nghĩ đến nguồn gốc của cái sẹo , sắc mặt dần trở nên thâm trầm.
Khách mời về hết, nụ mặt lão phu nhân Hầu phủ dần tắt, bà chậm rãi chuỗi hạt trong tay, "Trăn Trăn, thấy hình như hôm nay ngươi cố tình tránh tiểu thư Minh gia đúng ?"
Trịnh Trăn căng thẳng dậy, "Thưa tổ mẫu, con và Minh tiểu thư chút hiểu lầm."
Lão phu nhân khẽ gật đầu, "Tuy sớm muộn gì nàng cũng trở thành đứa con Minh gia vứt bỏ, nhưng khi Thần Vương thất thế, ngươi thất lễ mặt nàng ."
Nếu Minh gia thật sự coi trọng đứa con gái , họ sẽ lấy lý do sức khỏe yếu mà gửi nuôi ở đạo quán bao năm nay.
Ba Minh gia hờ hững với Thần Vương, bệ hạ nghĩ gả con gái Minh gia cho Thần Vương thì sẽ khiến Minh gia sang ủng hộ , nhưng hiểu sách luôn cứng đầu một phương diện.
Ba Minh gia năm xưa thể lưu vong ở nơi nghèo nàn vì bệ hạ, bây giờ cũng thể vì chỗ mà hi sinh một đứa con gái.
Luận tài đức, luận nhân nghĩa, Thần Vương kém xa Tề Vương, huống hồ Tô Quý phi và quan văn bất hòa bao nhiêu năm nay, tuyệt đối khả năng Minh gia ủng hộ Thần Vương.
Từ xưa đến nay, chuyện hy sinh một đứa con gái quan trọng cho vinh quang gia tộc bao giờ hiếm lạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-12.html.]
" thưa tổ mẫu, hôm nay Minh gia hề để khách nam đến đây." Trịnh Vọng Nam lo lắng, Minh gia càng với con Tô Quý phi sẽ khiến Tề Vương khó chịu.
"Có đến cũng quan trọng." Lão phu nhân mỉm , "Chỉ cần ủng hộ Thần Vương là quá đủ với chúng ."
"Tai con nóng quá." Trong xe ngựa, Cửu Châu che lỗ tai ửng đỏ của , "Có đang con ?"
Thẩm thị bật bởi dáng vẻ phồng má tủi của con gái, bà lấy áo choàng khoác lên nàng, "Trời càng lúc càng lạnh, đừng để cóng tai."
Cửu Châu khó hiểu, nàng lạnh.
Nhất định là đang nàng .
Khoác áo choàng thật dày, Cửu Châu cảm thấy nóng, nàng lén vén rèm lên he hé, bất chợt trông thấy Thần Vương đang cưỡi lưng ngựa.
"Thần Vương điện hạ." Cửu Châu thò đầu , híp mắt hỏi , "Điện hạ thế?"
Nhìn thấy cái đầu nhỏ nhoài khỏi cỗ xe, Thần Vương cho ngựa sát , cúi đầu nàng, "Trại ngựa của hoàng gia mang về một đàn ngựa chứng, bổn vương đến đó xem thử."
"Ồ." Cửu Châu rành chuyện cưỡi ngựa, càng hứng thú với đám ngựa chứng gì đó, nàng rụt đầu về.
"Nếu gặp , bổn vương đưa cô chọn một con ngựa ." Thần Vương thấy cúi đầu chuyện mệt, nhảy ngay xuống ngựa, "Trại ngựa hoàng gia nhiều ngựa con đáng yêu, cô thích con nào thì sẽ tặng cô con đấy."
"Thần Vương điện hạ."
Trong xe vang lên giọng của một phụ nữ khác, Thần Vương ngẩn , một phụ nữ trung niên mặc trang phục lộng lẫy bước xuống xe ngựa hành lễ với .
Đây chẳng là của tiểu nha đầu, là vợ tương lai của ?
Thần Vương ngẫm nghĩ, đoạn vứt dây cương trong tay, chắp tay trả lễ Thẩm thị.
Thẩm thị khẽ nghiêng tránh cái lễ , đưa mắt con gái đang thò đầu ngoài xe ngựa, bà từng hành lễ với Thần Vương nhiều , nhưng đây là đầu tiên Thần Vương trả lễ bà.
Khi xưa, hai vốn dĩ chỉ quan hệ hành lễ và nhận lễ, nay thấy đối phương đưa con gái bà trại ngựa hoàng gia chọn ngựa, tâm trạng của Thẩm thị bỗng chốc phức tạp.
"Không Thẩm phu nhân cũng ở trong xe, bổn vương..." Thần Vương đầu đôi mắt to lúng liếng của Cửu Châu, đầu lưỡi uốn một vòng, "Vãn bối thất lễ."
Hầy, thích chuyện với nữ quyến của các văn thần tí nào, mệt chịu .
"Điện hạ khách sáo." Thẩm thị mỉm , dù ngươi thất lễ thì nào dám gì?
Trại ngựa hoàng gia là trại ngựa ngự dụng của bệ hạ, thể tùy tiện đó, còn rủ con gái cùng, ngoại trừ Thần Vương thì còn ai to gan đến thế?
"Có tiểu bạch mã ?" Hồi còn nhỏ, Cửu Châu và hai sư phụ thành Lăng Châu mua đồ, nàng từng thấy một thiếu gia nhà giàu dắt một chú ngựa lùn màu trắng, trông dễ thương.
"Có." Thần Vương len lén ngoắc tay với nàng, "Sao, ?"
Cửu Châu chộn rộn , mũi chân nàng dịch dịch hướng ngoài xe, len lén Thẩm thị.
"Đi sớm về sớm." Thẩm thị vờ như thấy Thần Vương đưa tay lưng lén vẫy tay với Cửu Châu, "Con cưỡi ngựa thì nên cách xa ngựa chứng một chút."
"Xin phu nhân cứ yên tâm, bổn...!vãn bối sẽ chăm sóc nàng thật ."
Thẩm thị hừ lạnh một tiếng, ngoài cùng một tên hỗn thế ma vương như ngươi mới là yên tâm nổi.
"Mẹ yên tâm, con sẽ ngoan mà." Cửu Châu nhảy xuống xe ngựa, chạy lò dò đến cạnh Thần Vương, mặt đầy "Tiểu bạch mã, tiểu bạch mã, tiểu bạch mã."
Thẩm thị khó hiểu, con gái bà bình thường luôn khách sáo giữ kẽ với các trai trẻ, nhưng con bé tin tưởng Thần Vương đến thế?
Bà gương mặt của Thần Vương, chẳng lẽ là vì gương mặt khiến con gái bà mê ?
Hay cho một tên lam nhan họa thủy!
Xoay xe ngựa, Thẩm thị vén rèm thì thấy con gái ngốc nghếch, vẫy tay chào bà.
Thôi.
Thẩm thị buông rèm, đây là phu quân tương lai của con gái, bà giữ tâm thái thật , tức giận.
Con gái còn nhỏ, còn nhiều chuyện cần đến , bà thể tức giận để sinh bệnh.
Nếu nghĩ theo hướng , ít thì Thần Vương nguyện ý tự xưng vãn bối mặt bà.
.
Truyện Sắc
Trại ngựa hoàng gia nuôi đủ loại ngựa , Cửu Châu phóng mắt cũng thấy rìa chuồng ngựa, nàng thán phục, "Nuôi ngựa như thế tốn bao nhiêu bạc đây?"
"Tiểu nha đầu, xa trông rộng." Thần Vương vuốt ve roi ngựa trong tay, "Những thớ ngựa đều là giống tuyển chọn kỹ lưỡng từ các trại ngựa khắp cả nước, sự bồi dưỡng kỹ càng của nhóm mã phu, cho đời những chiến mã giỏi nhất, đó lai giống hàng loạt gửi đến quân trại.
Chiến mã chính là vũ khí lợi hại nhất của binh sĩ."
"Lợi hại quá." Tuy Cửu Châu hiểu chuyện nuôi ngựa, nhưng ngựa thể giúp đỡ tướng sĩ trấn thủ biên cương thì nhất định là ngựa .
Thấy vẻ mặt sùng bái của Cửu Châu, Thần Vương nổi hứng giới thiệu ưu điểm của từng loại ngựa, cuối cùng dẫn nàng đến chọn một chú ngựa chân ngắn.
"Nào, lên cưỡi thử xem." Thần Vương tự tay giúp Cửu Châu chỉnh yên ngựa.
Cửu Châu sợ, nhưng để tiểu tiên nam thấy nhát gan, "Ta sợ, sợ chút xíu thôi ."
Cái chân rụt về phía mà chỉ sợ một chút thôi ư?
Thần Vương đưa tay nhấc eo Cửu Châu, nhẹ nhàng nâng nàng lên yên ngựa.
"Chớ sợ." Thần Vương tự thấy khá kiên nhẫn với tiểu nha đầu ngốc nghếch , "Ta dắt cô ."
"Vậy, đừng buông tay đó.
Thật sợ , chỉ là quen với trại ngựa hoàng gia thôi." Cửu Châu lấy hết can đảm ưỡn thẳng ngực, nhưng ngựa nhúc nhích thì cột sống lập tức oằn .
"Được, sẽ buông tay." Một tay Thần Vương dắt ngựa, một tay che mặt .
Ừm, chỉ bất cẩn sợ thành chó con thôi chứ sợ gì.
"Điện hạ." Người hầu đến cạnh , nhỏ giọng thưa, "Ngựa chọn chuẩn xong, cưỡi bây giờ ?"
Thần Vương đưa mắt chú cún con đang run rẩy lưng ngựa, thở dài một .
"Thôi , đến."
Vì lúc nãy chỉ mới gặp tiểu nha đầu mà đưa nàng đến trại ngựa thế?