Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 40
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:48:28
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Người hầu xong ưỡn thẳng lưng, câu nào cũng là thật, bịa đặt.
Hai kẻ quỳ chân run lẩy bẩy, bọn họ phỏng đoán thánh ý khi nào, nhục mạ hoàng thất khi nào? Nếu bọn lá gan lớn thế thì hai tên sai vặt cỏn con?
"Vương gia, tướng quân, oan uổng cho thảo dân quá!" Hai kẻ dù ngu cũng chuyện , cuống quít dập đầu, "Xin Vương gia minh xét."
"Bổn vương là trong nha môn, cũng việc trong Đại lý tự, chuyện "minh xét" giao cho nha môn." Nhìn thấy nước mắt nước mũi mặt bọn chúng, Thần Vương ghét bỏ sang chỗ khác, "Nếu hai các ngươi thích ba cái lời ong tiếng ve như thế, bây giờ tới bên cạnh cửa sổ ."
Bọn còn sức dậy nổi, hộ vệ phủ Thần Vương thấy thế bèn quan tâm kéo bọn đến bên cửa sổ.
"Trước hết cứ đó tự chửi nửa canh giờ , chửi nhỏ quá, nếu bổn vương thấy.
Cũng lớn tiếng quá, tránh hù dọa đường xung quanh." Thần Vương hất cằm, "Ở đây đông khách, khi mắng nhớ chú ý dùng từ lịch sự."
Hai kẻ , "..."
Bọn qua yêu cầu quá đáng như thế bao giờ.
Ngay lập tức, cả hai chợt thấy tiếng lưỡi d.a.o tuốt khỏi vỏ.
Nhìn lưỡi d.a.o ánh hàn quang, hai kẻ nuốt một ngụm nước bọt, " !"
"Nhỏ tiếng quá, điện hạ thấy." Thân là kẻ nịnh bợ đạt chuẩn, hầu kinh nghiệm trong việc gây khó dễ, "Hô lớn lên!"
"Ta như heo!"
Thần Vương nhíu mày, "Ngươi mà xứng so với heo hả, đổi sang loài nào tương đương ."
Hai lau nước mắt mặt, bọn còn thua cả heo ư? Bây giờ bọn chỉ ôm đầu mà , nhưng sợ mấy thanh đao sắc bén .
Sớm thế thì bọn tranh công mặt quản sự, để đồng ý chuyện .
Tiểu đội trưởng Kim Ngô Vệ yên lặng đầu , vờ như thấy dáng vẻ đáng thương của bọn .
Cũng gì, riết quen thôi.
Không ai chú ý đến, hai cận thị trong phủ Thần Vương vội vàng rời khỏi lâu.
"Điện hạ." Chờ hai rời , cận thị mới nhỏ bên tai Thần Vương, "Đã phái điều tra phận của hai kẻ ."
Thần Vương khẽ gật đầu, về phía hai tên đàn ông đang thút thít , "Tiếp tục , bổn vương tán thưởng hành vi can đảm dám bổn vương của các ngươi đấy."
Hai càng to hơn, đau lòng.
Rõ ràng là bọn đang Minh gia, tự dưng biến thành Thần Vương ?
"Ngũ ." Tề Vương đẩy tấm bình phong bước , cũng chẳng hai tên đàn ông đang thút thít , "Hai chọc Ngũ vui, cứ giải thẳng đến nha môn là , Ngũ cần gì hao tâm tổn sức?"
"Là Tứ ca ." Thần Vương nhíu mày tấm bình phong đẩy , "Hóa Tứ ca ở đây nãy giờ, xem cũng cảm thấy hai tên xúc phạm bổn vương quá đáng nên giúp bổn vương trừng trị bọn ?"
Tề Vương xuống cạnh Thần Vương, "Dù gì cũng chỉ là hai tên tiểu nhân ngu dốt, đáng để Ngũ lớn chuyện."
"Tứ ca thế là hiểu bổn vương , dù một thằng nhóc năm tuổi đắc tội với bổn vương, bổn vương cũng sẽ..." Thần Vương khựng , đầu tấm bình phong chỉ đẩy một rộng bằng nửa bàn tay.
Sao cảm giác, gương mặt tròn trịa bên trong khe hở giống Minh Tiểu Trư nhỉ?
"Bọn cũng chẳng là mấy tên nhóc năm sáu tuổi, lẽ nào cái gì nên cái gì nên ?" Thần vương thôi , hạ hai chân đang bắt chéo xuống, sửa sang y phục và ngọc bội bên hông, "Đã là nửa canh giờ thì một nén nhang cũng thiếu."
Hắn nâng chén lên, giả vờ nhấp một ngụm, đuôi mắt khẽ lướt sang hai bức bình phong hé mở nho nhỏ.
"Ngũ , ầm ĩ chuyện ..."
"Bọn bổn vương mà cho bổn vương tức giận?" Thần Vương hừ lạnh, "Từ nhỏ tới giờ, phụ hoàng còn bao giờ thế với bổn vương, bọn là cái thá gì hả?"
Thấy Vân Độ Khanh một hai nhận định bọn chúng gây sự với , Tề Vương liền hiểu , Vân Độ Khanh lớn chuyện .
Dân chúng cảm thấy hứng thú với chuyện của một vị Vương gia hứng thú với chuyện của quan tam phẩm?
Đắc tội Vương gia, ép tự chửi bản trong nửa canh giờ, thích hợp đề tài dư tửu hậu tán gẫu vài câu mỗi khi gặp .
Đến lúc đó ai còn quân tâm đến hai cái gì?
Đối với dân chúng bình thường, Minh gia nhận bao nhiêu tước vị cũng chẳng liên quan đến bọn họ, thậm chí bọn họ còn hiểu cấp bậc tước vị , dù gì cũng lớn hơn Vương phi.
Người hầu của phủ Thần Vương đến bên cửa sổ, mỉm hai tên đàn ông co rúm , "Hai vị đài , điện hạ của bọn tính, nhân hậu khoan dung, nhưng tính cho lắm, nếu các tiếp tục thì đừng trách nể mặt hai ."
"Minh , gật đầu gì thế?" Chu Tiêu hỏi Cửu Châu.
"Ta thấy đúng, điện hạ tính, nhân hậu khoan dung." Cửu Châu trốn tấm bình phong, bên ngoài chớp mắt.
Dù nàng bất cẩn khiến điện hạ ngã đống tuyết, điện hạ cũng hề nổi giận với nàng.
Chu Tiểu, "..."
Các tỷ khác, "..."
là quái dị.
Tính cách Minh thế , khi phủ Thần Vương khác ức h.i.ế.p ?
Tề Vương Vân Độ Khanh khó chơi, thế là dậy toan rời .
"Tứ ca." Thần Vương gọi , "Từ đến nay luôn yêu thương trong nhà, lý nào cùng giáo huấn hai tên xa dám nhục mạ bổn vương?"
Xưa nay Tề Vương luôn dịu dàng tính, nhưng bây giờ kích động cầm đồ nhét mồm Vân Độ Khanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-40.html.]
"Nếu Ngũ ở , vi dĩ nhiên sẽ từ chối." Tề Vương xuống, sắc mặt hầu theo cứng đờ.
Tề Vương bất lực, nhưng các vị khách ở phía bình phong vô cùng phấn khởi.
Vì để Thần Vương phát hiện, thậm chí còn lén lấy giấy và bút mực bắt đầu truyền giấy cho , trao đổi ý kiến.
[Không hổ là vương gia bá đạo, chuyện hành động đều sự cao quý của hoàng gia!]
[Người mặc áo đỏ thêu hoa chỉ vàng , nếu Vương gia bá đạo thì còn ai ăn mặc thế?]
[Vương gia bên cạnh cũng kém.]
[Các Vương gia khác thì ai cũng giống như ai thôi, chỉ Vương gia bá đạo là ngôi khác biệt.]
[Lúc nãy thấy Minh tiểu thư cũng đang ở lâu, nàng thấy phong thái bá đạo của Thần Vương .]
*Rầm*.
Cửu Châu xổm tấm bình phong, cũng vì Tề Vương che khuất tầm mắt nên nàng kéo bình phong một chút để quan sát, nào ngờ trượt chân té nhào ngoài.
Người hầu của phủ Thần Vương và phủ Tề Vương, còn cả Kim Ngô Vệ đều đồng loạt sang nàng.
là nàng thật!
Thần Vương thấy té nhào đất, dậy tới bên cạnh nàng, kéo nàng lên.
"Điện hạ." Cửu Châu vỗ vỗ bụi làn váy, "Khéo ghê nha."
Thần Vương, "..."
"Chân tê ?"
"Có ." Cửu Châu đầu nhóm tỷ phía bình phong, chợt phát hiện tấm bình phong bọn họ kéo kín còn một khe hở.
Giả vờ phía bình phong còn khác, Thần Vương đưa mắt hai kẻ vẫn đang tự chửi bản , "Đưa bọn họ đến Kinh Triệu doãn , ở đây nữ quyến, đừng bẩn tai các nàng."
"Nhanh nhanh, mau ghi ." Sau tấm bình phong, Trần tiểu thư với chúng tỷ , "Đây là cách thức ở chung giữa Vương gia bá đạo và tiểu thư yêu kiều đấy, hiểu ?"
Các tỷ vội vàng gật đầu, đây mới đúng là Vương gia bá đạo và tiểu kiều thê, mấy chuyện mà kể chuyện kể vẫn thiếu chút gì đó, đủ chân thực, thiếu tinh tế cặn kẽ.
Chu Tiêu, "..."
Nàng chợt phát hiện , lẽ nàng là bình thường duy nhất trong nhóm tỷ .
Nghe thấy cần tự chửi nữa, hai kẻ cảm động suýt rơi nước mắt, chuyện còn khó chịu hơn quản sự mắng gấp mấy trăm .
Chờ đến khi bọn chúng Kim Ngộ Vệ lôi , Thần Vương khẽ ho một tiếng, "Vừa nãy bổn vương..."
"Lúc nãy điện hạ tuấn cực kỳ luôn." Cửu Châu Thần Vương với đôi mắt sáng rực, "Rất giống đại hiệp gặp chuyện bất bình tay tương trợ từ trời rơi xuống."
Khụ, thật cần thổi phồng một cách thật thà thế .
Thần Vương mỉm , "Chỉ là do bổn vương nổi mấy lời bậy bạ của bọn chúng thôi, Minh đại nhân quan thanh liêm, năng lực xuất chúng, muôn dân thương yêu, há để cho tiểu nhân ."
Có cô nương nào mà thích khác khen ngợi phụ , trong mắt Cửu Châu lúc còn lấp lánh ánh nữa, mà là một biển nắng vàng rực.
.
Truyện Lịch Sử
"Điện hạ và gia phụ đều là ." Nụ Cửu Châu ngọt ngào như tắm mật.
Tề Vương Minh cô nương nở nụ tươi roi rói với Vân Độ Khanh, đuôi lông mày giật giật.
Hắn hiểu vì Minh cô nương tin tưởng và sùng bái một tên bất tài vô dụng, hung hăng ngang ngược như Vân Độ Khanh?
Chẳng lẽ ai kể với nàng về sự tích ngày xưa của Thần Vương? Hay là giống như trong lời đồn, vì quyền thế phú quý nên nàng mới lấy lòng Tô Mi Đại và Vân Độ Khanh?
Nhìn gương mặt vui vẻ đầy ngây thơ của Minh Cửu Châu, nàng thật sự là hạng chỉ nịnh nọt, nối giáo cho giặc trong miệng của mẫu phi ư?
"Bình thường, bình thường thôi, bổn vương vẫn còn học hỏi Minh đại nhân nhiều." Thần Vương khẽ hất cằm, trông vẫn kiêu ngạo như xưa, chỉ khóe miệng nhếch lên là tạm thời dằn .
Hắn bóp bóp búi tóc của Cửu Châu, "Cô cứ ở đây chơi tiếp , bổn vương đích đến Kinh Triệu doãn một chuyến."
Nhà vợ tương lai của , Vương phi tương lai của , nếu đòi công bằng cho bọn họ thì vứt mặt mũi nơi nào.
Nhóm tỷ trốn bức bình phong bọn họ Thần Vương phát hiện, yên lặng lùi bàn, nâng chén lên vờ như từng lén.
Bọn họ là tiểu thư gia đình đắn, môn hộ cao quý, thể rình xem trò vui.
"Tứ ca." Trước khi rời , Thần Vương vẫn quên Tề Vương, "Huynh đến Kinh Triệu doãn cùng ."
Tề Vương Thần Vương, câu là lời thỉnh cầu.
Hắn khẽ , "Được thôi."
"Điện hạ." Cửu Châu vội vàng kéo tay áo của , "Ta cũng ."
Cũng chẳng con nít ba tuổi mà thích bám thế?
Nha môn Kinh Triệu doãn là nơi phức tạp, mỗi khi xử án đều bách tính đến xem, thích hợp để một cô nhóc đến đó.
Cúi đầu tay áo túm lấy, Thần Vương nhẹ nhàng kéo ống tay áo, nhưng kéo mạnh, "Vậy cô ngoan ngoãn theo bổn vương, chạy lung tung đấy."
Hắn...!chỉ sợ nàng vui rưng rưng nước mắt thôi chứ chẳng ý gì cả.