Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 42

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:55:30
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cửu Châu theo ánh mắt của , bèn nghiêng đầu sang.

"Đừng ." Thần Vương giữ chặt khuôn mặt của nàng, lỡ tay dùng lực mạnh nên bóp cái miệng nhỏ nhắn hồng hào vểnh lên thành miệng chú vịt con.

Nhìn đôi mắt to tròn mang theo vẻ nghi ngờ , nhanh tay giảm lực, "Đã với cô là khó coi lắm mà, tiểu cô nương lời, lén."

Cửu Châu tiếng đàn ông kêu gào thảm thiết lọt tai , âm thanh mơ hồ như xa xôi, thấy rõ.

Trên vành tai vẫn còn ấm, Cửu Châu bắt đầu suy nghĩ, đàn ông dịu dàng như điện hạ ắt hẳn là do ông trời phái xuống.

Khi tiếng kêu thảm thiết kết thúc, Thần Vương buông tay, thấy Cửu Châu đầy ngơ ngác, nhịn đưa tay chọc trán nàng, "Bị phong thái của bổn vương mê hoặc ?"

Cửu Châu ngẫm nghĩ, nghiêm túc gật đầu một cái.

Thần Vương đầu khẽ ho một tiếng.

Biết , , cô sùng bái bổn vương .

Hắn cúi đầu vuốt ngón tay , mặt của Minh Tiểu Trư bằng đậu hũ ư?

Vừa mềm mại mịn màng, như thể chỉ cần dùng thêm một chút lực thôi cũng thể vò nát khuôn mặt nàng.

Hai tên sai vặt phạt gậy xong, khiêng dậy là lập tức khai hết chuyện từ đầu đến đuôi, bao gồm những lời của hai quản sự , và cả nguyên nhân vì bọn họ như thế.

"Vương gia, chuyện liên lụy đến quản sự của Hầu phủ, ..." Vương đại nhần Tề Vương nở nụ lấy lòng, "Mọi chuyện cần điều tra kỹ càng mới ."

Với tài đức và lòng nhân hậu của Tề Vương, tuyệt đối sẽ phái chuyện .

Chỉ tiếc cho phủ Bình Viễn Hầu quản giáo nghiêm nên gây cơ sự như hôm nay, liên lụy đến thanh danh của Tề Vương.

"Nên thế." Tề Vương gật đầu, với hầu lưng, "Dẫn quản sự mà hai kẻ khai đến đây."

"Tứ ca cần lo, của bổn vương ." Thần Vương , "Chắc hẳn Tứ ca cũng , trong phủ của bổn vương nhiều ngựa , cũng thích cưỡi ngựa, hộ vệ trong vương phủ cũng cưỡi ngựa giỏi.

Bọn nhanh, chúng chỉ cần chờ lát nữa."

"Ngũ suy nghĩ thật chu đáo." Ngón cái đang vuốt ve ngọc bội bên hông của Tề Vương khựng , "Là Tứ ca quên mất, trong phủ nhiều ngựa ."

"Không , nếu quên, sẽ nhắc tiếp." Thần Vương đưa tay tìm kiếm trong túi treo bên hông nhưng tìm đồ ăn vặt, đành thôi, "Xưa nay bổn vương ngại mấy chuyện ."

Cửu Châu chú ý động tác của , nàng lấy mấy miếng thịt khô từ trong túi đặt tay Thần Vương.

Thần Vương đầu Cửu Châu, nàng chớp mắt với .

Vương đại nhân Thần Vương và thiếu nữ váy hồng đang chia đồ ăn, ông hít sâu một .

Vừa mới phạt gậy, hai thể thản nhiên ăn uống hả?

Tốc độ của hộ vệ phủ Thần Vương quả thực nhanh, những mang theo quản sự mà hai gã sai vặt nhắc đến, còn thuận tay "bế" luôn cả quản sự của phủ Bình Viễn Hầu tới đây.

Sau khi kể chuyện, quản sự biệt trang lộ vẻ ngơ ngác, "Thưa đại nhân, bọn chỉ là quản sự nhỏ ở ngoại viện, nào dám chuyện đại nghịch bất đạo thế ?!"

Hai gã sai vặt thế thì tức giận bật , "Rõ ràng là chủ ý của các ngươi, cho nên chúng mới chuyện !"

"Ta nhớ hai các ngươi , mấy hôm hai ngươi lén uống rượu trong giờ canh gác, đó phạt trừ tiền công.

vì chuyện nên các ngươi mới ghi hận trong lòng, dùng thủ đoạn để đổ tội cho đúng ?" Quản sự phản bác, "Xưa nay Hầu phủ tuyển chọn quản sự vô cùng khắt khe, thể vì lý do buồn mà để Hầu phủ?"

Vương đại nhân gật đầu, cảm thấy quản sự lý, chủ nhân nào thích kiểu hầu tự chủ trương như thế , đừng Hầu phủ, đuổi còn kịp nữa là.

Cửu Châu còn sức để bọn họ nữa, nàng tên quản sự Hầu phủ vết sẹo ở cằm, bàn tay đặt đầu gối dần dần cuộn chặt.

Vết sẹo là do nàng dùng ngân trâm rạch , m.á.u nhỏ lên mặt nàng, dính dớp hôi tanh.

Cây ngân trâm là cây trâm đầu tiên mà các sư phụ tiết kiệm lâu mới mua cho nàng.

Nàng thích nó, mỗi ngày đều lấy lau một , đó mới cẩn thận cài lên búi tóc củ tỏi hai bên.

Vào lúc tay chân nàng trói chặt, bịt miệng ném xuống sông, cây trâm đó rơi ở , lẽ chìm đáy bùn sông, bao giờ thấy ánh mặt trời nữa.

"Tên ." Thần Vương chỉ tên quản sự của Hầu phủ, "Ngươi xa một chút, đừng để bổn vương trông thấy mặt ngươi, ngươi quá doạ bổn vương ."

Dứt lời, nhét một miếng thịt khô miệng Cửu Châu, "Cô đói bụng , trời thì lẽ đến giờ ăn trưa."

Cửu Châu định thần, nàng đầu Thần Vương, im lặng nhai khô bò.

Quản sự mặt sẹo Thần Vương thẳng thừng chê , ánh mắt sầm xuống nhưng dám phản bác, cố gắng nở nụ lấy lòng méo mó mà lui về một góc hẻo lánh, nghiêng để Thần Vương thấy .

"Lại ngẩn nữa ?" Thần Vương nhíu mày nàng.

Cửu Châu sờ cây trâm bên tóc mai của , bây giờ nàng còn búi kiểu củ tỏi hai bên nữa .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-42.html.]

"Điện hạ," Cửu Châu cúi đầu khẽ kéo ngọc bội thắt bên hông.

"Hửm?"

"Không gì." Cửu Châu lắc đầu, ngẩng đầu lên nở một nụ thật tươi với .

Thần Vương chỉ cái túi nhỏ bên hông nàng, "Còn thịt khô ?"

Cửu Châu gật đầu, "Còn."

Dứt lời, nàng tháo túi xuống đặt tay Thần Vương.

Thần Vương nhai thịt khô Vương đại nhân xử án, cuối cùng, chờ khi hai gã sai vặt cúi đầu nhận tội, mới chậm rãi mở miệng, "Bổn vương sớm phong cách việc của phủ Bình Viễn Hầu, ngờ sai vặt nhà họ phạm đại tội mà phủ Bình Viễn Hầu hề cử đến mặt."

Quản sự mặt sẹo đang trong góc, "..."

Trước khi đến đây, của phủ Thần Vương chỉ là sai vặt ở biệt uyển phạm nhỏ, ai mà ngờ là chuyện ?

"Ồ, bổn vương quên mất." Thần Vương về phía Tề Vương, "Bình Viễn Hầu là của Tứ ca, cháu đằng ngoại như ở đây, phủ Bình Viễn Hầu yên tâm cũng là điều bình thường."

Sắc mặt hầu của phủ Tề Vương trở nên khó coi, Thần Vương lời ý gì?

"Bổn vương chịu nỗi nhục nhã , nhưng thấy của phủ Bình Viễn Hầu đến đây thỉnh tội, lẽ bình thường bọn cũng chẳng để bổn vương mắt." Thần Vương dậy, quên nhét túi thịt khô mà Cửu Châu cho tay áo, "Tứ ca cần cầu tình cho phủ Bình Viễn Hầu, bổn vương sẽ tiến cung gặp phụ hoàng, xin phụ hoàng chủ cho ."

Người hầu phủ Tề Vương, "..."

Rõ ràng Vương gia nhà bọn cái gì, Thần Vương độc thoại như thế là ý gì?

Làm ầm ĩ một hồi, đem đến Kinh Triệu Doãn xét xử, cuối cùng kết luận là phủ Bình Viễn Hầu coi trọng ?

"Ngũ ..."

"Tứ ca đừng nữa, nên khó xử trong chuyện ." Thần Vương khẽ phất ống tay áo đỏ rực của tạo thành một đường cong duyên dáng trung, vẻ mặt đầy độ lượng, "Huynh cứ yên tâm, sẽ vì chuyện mà giận lây sang ."

Nói xong, nháy mắt với Cửu Châu.

Cửu Châu vội vàng dậy, nàng ngẫm nghĩ một lúc, khẽ hất cái cằm trắng nõn lên, hừ một tiếng với hai kẻ hầu đang quỳ mặt đất, bắt chước dáng vẻ vung tay áo của Thần Vương, đó theo Thần Vương rời khỏi Kinh Triệu Doãn.

"Hừ! Đồ tiểu nhân hèn hạ." Người hầu của phủ Thần Vương mắng một câu, đó dẫn theo nhóm hộ vệ hừng hực rời , nha môn xử án của Kinh Triệu Doãn bỗng chốc vắng hơn một nửa.

Vương đại nhân vội chắp tay hành lễ theo hướng Thần Vương rời khỏi, xoay lúng túng với Tề Vương mặt lạnh, "Vương gia..."

"Vương đại nhân vất vả , bổn vương cáo từ." Tề Vương xoay rời khỏi Kinh Triệu phủ.

Vương đại nhân lấy mũ ô sa đầu xuống, đưa tay áo ngừng lau mồ hôi trán, cái chức Kinh Triệu phủ doãn đúng là bao giờ một ngày thanh tịnh.

"Vương gia, bây giờ?" Người hầu phủ Tề Vương ngờ Thần Vương ...!tùy hứng như thế.

Vừa khỏi cửa Kinh Triệu doãn, lo lắng, "Tiểu nhân lo Thần Vương sẽ vin chuyện đổ oan cho ."

"Bảo thế tử của phủ Bình Viễn Hầu ngăn Thần Vương khi tiến cung, thỉnh tội mặt ." Sắc mặt Tề Vương lạnh lùng, "Lúc thỉnh tội càng thành khẩn càng , dù quỳ bên đường thỉnh tội cũng , nhất định để thấy phủ Bình Viễn Hầu thỉnh tội Thần Vương vô cùng thành ý."

"Tiểu nhân sẽ xử lý ngay!" Người hầu nhảy lên ngựa, càng lúc càng thành kiến với Hầu phủ.

Vương gia vốn bệ hạ ưu ái, khi chuyện hành động bao giờ dám sai một bước, sai một câu.

Bình thường phủ Bình Viễn Hầu mượn danh nghĩa của Vương gia để trong kinh thành, giúp gì thì thôi đành, còn gây trở ngại cho Vương gia.

Đưa Minh Cửu Châu về phủ Minh Thị lang, Thần Vương lập tức tới hoàng cung.

Hắn sẽ cung cáo trạng thì nhất định sẽ để đến ngày mai.

Đi nửa đường, Thần Vương thấy hai ông chủ của hai tửu lâu đang cãi , chỉ trích lẫn rằng đầu bếp của đối phương thức ăn đúng vị chính thống.

"Nhà mới đúng là ẩm thực kinh thành chính thống, quán nhà các ngươi món nào cũng vị Lăng Châu, thế mà còn mặt dày tự xưng là tửu lâu lâu đời ở kinh thành?"

Thần Vương ghìm dây cương, chỉ ông chủ mắng đồ ăn vị chính gốc , với hầu, "Mời đầu bếp món Lăng Châu của tửu lâu về Vương phủ ."

Người hầu vội vàng đáp, "Vương gia yên tâm, tối nay tiểu nhân sẽ mang về Vương phủ."

Nghe thấy thế, Thần Vương đầu tên hầu, lẽ việc danh tiếng của là do đám hầu ăn .

"Thần Vương điện hạ xin dừng bước!"

Thần Vương ngoái đầu thế tử phủ Bình Viễn Hầu đang cưỡi ngựa đuổi theo, với hộ vệ, "Đường phố đông đúc phóng ngựa, các ngươi ngăn ."

Nói xong, vỗ lưng ngựa, thong thả tiến về phía hoàng cung.

Muốn cản ư?

Hừ.

Hắn đường đường là một Vương gia, cần đám phủ Bình Viễn Hầu ngu xuẩn đến dạy ?.

 

Loading...