Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 49

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:57:02
Lượt xem: 95

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Căn phòng chợt lặng như tờ.

Tề Vương ngờ Cửu Châu sẽ thế.

Theo gia quy của Hoàng thất Vân gia, là dâu Hoàng gia thì dịu dàng hiền thục, tri thư đạt lễ, châm ngòi ly gián Hoàng thất, đó là xúc tiến tình cảm, giải hòa tranh chấp.

Hắn nghĩ Minh Cửu Châu còn nhỏ chuyện, nên mới mở miệng nhắc nhở Thần Vương phi tương lai, ngờ nàng màng đến thể diện của Hoàng gia, chỉ lời Thần Vương.

Thần Vương cất tiếng nhạo phá vỡ sự yên tĩnh hiện tại, dứng dậy, cúi đầu họ Trịnh đang quỳ đất, "Hôm nay là ngày đại hỷ của Tứ ca, chuyện gì để mai hẵng tính."

Người hầu phủ Thần Vương khom mở cửa phòng, tiếng đùa của các tân khách theo gió truyền , Trịnh gia đang quỳ thấy tiếng ồn ào thì càng thêm ảo não

"Đêm nỡ phụ." Thần Vương cửa, động tác mời, "Mời Tứ ca."

Dứt lời, chăng chờ Tề Vương đáp , vẫy tay với Cửu Châu, "Minh Tiểu Trư, thôi."

Cửu Châu chạy chậm tới lưng Thần Vương, hôm nay nàng búi kiểu tóc yêu thích như ngày xưa, mà chải kiểu tóc Phi Tiên vô cùng tỉ mỉ.

Khi chạy, trâm phượng bên búi tóc tựa như phượng hoàng giáng lâm, sáng lấp lánh ánh đèn lồng đỏ rực.

Khoảnh khắc Tề Vương ngẩng đầu, ánh sáng lấp lánh như đ.â.m thẳng mắt .

Khi mở mắt Cửu Châu nữa, trong lòng bỗng kích động nhanh chóng trừ khử.

"Tứ ca." Thần Vương bất ngờ đối đầu với ánh mắt của , kéo Cửu Châu lưng , "Cáo từ."

Nhìn Vân Độ Khanh đưa Cửu Châu rời , Tề Vương mệt mỏi thở dài, đầu nhà họ Trịnh, "Mọi về , ngày mai và Vương phi tiến cung dâng sẽ nghĩ cách ."

"Tạ ơn điện hạ, tạ ơn điện hạ." Tuy Phu nhân Bình Viễn Bá là mợ của Tề Vương, nhưng bà dám lên mặt với .

Người bên ngoài phủ Bình Viễn Bá là nhà đẻ của Ninh phi, nhưng trong lòng bà hiểu rõ, Ninh phi và chồng bà cùng một sinh , giữa Bá phủ và Ninh phi chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn .

"Dù Nhị biểu còn nhỏ nhưng cũng cần dạy dỗ cẩn thận." Tề Vương Nhị thiếu gia họ Trịnh, ánh mắt trở nên lạnh lùng, "Minh Cửu Châu là con dâu tương lai Tô Quý phi xem trọng, ai cho các ngươi lá gan dám gây sự với nàng ?"

"Điện hạ." Phu nhân phủ Bình Viễn Bá Tề Vương vẫn còn để bụng chuyện hai gã hầu , lên tiếng giải thích, "Hai gã hầu đó bỉ phủ sắp xếp, xin điện hạ minh xét."

Tề Vương Trịnh gia một lúc xoay đỡ phu nhân Bình Viễn Bá, giọng cũng dịu dàng hơn, "Cửu mẫu quá lời , vãn bối chỉ dặn dò đôi câu mà thôi.

Lòng hiểm ác, thế nhân đều nhà ngoại và thiết , sợ mang lòng xa, vì ghen ghét mà hãm hại ."

"Đa tạ điện hạ quan tâm, thần phụ sẽ quản lý nghiêm hậu trạch, gây phiền phức cho điện hạ."

"Chuyện của nhà ngoại là phiền phức của bổn vương." Tề Vương chắp tay lưng, mỉm , "Đêm muộn, phái đưa các ngươi hồi phủ."

"Thần phụ tạ ơn điện hạ."

Phu nhân Bình Viễn Bá hiểu rõ, Tề Vương điện hạ quá thất vọng về bọn họ, chẳng qua vì lương thiện nên mới đành lòng khiến Bá phủ khó xử.

Hạ nhân phủ Bình Viễn Bá canh gác bên ngoài, đang lười biếng rì rầm thảo luận về hôn lễ của phủ Tề Vương long trọng thế nào, chợt hạ nhân chạy tới báo các chủ tử trở về.

tớ ba chân bốn cẳng, trong lòng ngạc nhiên, về sớm thế.

"Này, chờ ." Một quản sự ngăn tên mặt sẹo , "Mặt sẹo, ngươi đừng sang đó.

Chủ tử từ nay trở cần ngươi những chuyện cần lộ mặt nữa."

Mặt sẹo , "Thế gì?"

"Chờ chủ tử sắp xếp ." Đại quản sự phất ống tay áo vội vàng rời .

Nhìn bóng lưng rời của quản sự, tên mặt sẹo sờ cằm , mắt tóe lửa giận và oán hận.

Nghĩ đến con nha đầu c.h.ế.t tiệt khiến cằm thương, gã mặt sẹo nghiến chặt khớp hàm nhưng vẫn hết giận.

Nếu ngày sợ để t.h.i t.h.ể và vết m.á.u khó xử lý khiến khác hoài nghi, chắc chắn sẽ băm vằm nó thành ngàn mảnh, dằn vặt từ từ cho đến chết.

Cột tay cột chân, bịt miệng ném xuống sông cho nó c.h.ế.t đuối vẫn còn nhân từ chán.

Một lúc , thấy một gã hầu đến nguyên nhân các chủ tử hồi phủ sớm.

"Minh tiểu thư như thù với phủ của chúng , mỗi phủ gặp chuyện may đều vì nàng cả."

"Chuyện giữa các chủ tử với , chúng là hạ nhân hiểu rõ, dù gì đắc tội với Thần Vương cũng đều gặp may.

Minh tiểu thư là vị hôn thê của Thần Vương, dĩ nhiên là cùng một hội với Thần Vương ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-49.html.]

Mặt sẹo sờ lên vết sẹo cằm, nhớ Thần Vương và Minh tiểu thư từng chê bai tướng mạo xí của , khiến nhục nhã ở phủ nha Kinh Triệu Doãn, ánh mắt dần trở nên dữ tợn.

Cuộc sống ở Đại Thành khá phồn vinh, kinh thành và một vài thành chính phồn hoa khác bãi bỏ lệnh giới nghiêm ban đêm.

Trong lúc xe ngựa từ phủ Tề Vương trở về, Cửu Châu thể thấy các quầy hàng rong ven đường.

Thẩm thị vén rèm xe lên, Thần Vương đang cưỡi ngựa bên cạnh, Thần Vương bắt gặp ánh mắt của bà, nở nụ thiện.

Trả một nụ gượng gạo, Thẩm thị buông rèm, cô con gái đang buồn ngủ, cái đầu gục gặc như chim gõ kiến.

Bà đưa tay khẽ ôm con tựa vai .

Cửu Châu cọ lên cổ Thẩm thị, yên ngủ .

Thẩm thị bất đắc dĩ lắc đầu, cái tính vô tâm vô phế dù trời sập vẫn chống giúp thế , đúng là giống hệt cha con bé.

Xe ngựa đến cổng Minh gia, Minh Kính Châu bước xuống từ cỗ xe ngựa phía , đến mặt Thần Vương, "Đa tạ điện hạ đưa tiễn."

"Minh đại nhân khách sáo , bổn vương chỉ tiện đường thôi." Thần Vương lén Cửu Châu xe ngựa, thấy cô nhóc xuống xe bèn , "Vậy bổn vương cáo từ."

"Điện hạ, xin thứ cho thần phụ thể xuống xe đưa tiễn, tiểu nữ giờ thói quen ngủ sớm, hiện tại đang ngủ trong xe ngựa." Thẩm thị vén rèm lên, "Điện hạ thong thả."

Ăn ngủ còn ngốc nghếch, Tiểu Trư thì là gì?

Nghe thấy Cửu Châu ngủ, Thần Vương cho ngựa đầu dứt khoát rời .

Trong làn sương đêm, ông chủ quầy ăn vặt bận dọn dẹp bát đũa khách dùng, Kim Ngô Vệ mang đao bên cưỡi ngựa lướt qua, nhắc nhở những bán hàng rong cẩn thận nến cháy, dọn dẹp sạch sẽ mặt đường.

Có kẻ say rượu lảo đảo bước tới, suýt nữa ngã nhào chảo dầu, Kim Ngô Vệ túm , vẫn còn lèm bèm nhảm.

Ông chủ quầy hàng đổ mồ hôi hột, liên tục cảm tạ Kim Ngô Vệ.

"Ồ, là ngươi ," Thần Vương thấy cảnh , với Kim Ngô Vệ cứu kẻ say rượu , "Ngươi tên là gì?"

Nội tâm của đội trưởng Kim Ngô Vệ đấu tranh một lúc, vị Vương gia nhớ tên là chuyện chuyện đây?

"Mạt tướng Dư Giản xin bái kiến Vương gia." Dư Giản tung xuống ngựa, chắp tay hành lễ với Thần Vương.

"Dư Giản ." Thần Vương khẽ gật đầu, "Bổn vương thấy thủ của tệ, chỉ tiểu đội trưởng Kim Ngô Vệ phí."

Da đầu Dư Giản như căng , lẽ nào Thần Vương biến trở thành chó săn cho phủ Thần Vương?

Thần Vương vẫn gì, chỉ thêm vài thúc ngựa rời .

Dư Giản bóng lưng rời của Thần Vương, xuống tên say rượu đang lè nhè đất, "Đưa , đợi khi nào tỉnh thì tự về nhà."

Lại về phía Thần Vương rời , trong lòng bỗng bối rối.

Rốt cuộc Thần Vương điện hạ ý gì, thật ...!nếu bổng lộc một tháng kha khá một chút, thì chó săn của phủ Thần Vương cũng đến nỗi.

Khi sắc trời vẫn còn tờ mờ, Tề Vương và Tề Vương phi Thái Ương cung, chờ bái kiến Đế vương.

"Lão nô kính chúc Vương gia và Vương phi tân hôn vui vẻ, lão nô là trong cung, thể đến Vương phủ uống rượu mừng, mong Vương gia và Vương phi thứ ." Lưu Trung Bảo bước cửa điện, hành lễ với hai bọn họ, "Bệ hạ cho truyền hai vị."

"Đa tạ công công." Tôn Thái Dao cám ơn ông , đó lấy một hồng bao, "Công công hầu hạ phụ hoàng vất vả, đây là món quà điện hạ chuẩn cho công công."

Trên hồng bao hai chữ song hỷ, Lưu Trung Bảo đưa tay nhận lấy, hành lễ tạ ơn, "Thế thì lão nô mặt dày hưởng ké niềm vui của Vương gia và Vương phi, mời hai vị theo lão nô điện."

Lưu Trung Bảo cất hồng bao , đến khi điện gặp Long Phong đế, ông vẫn còn cầm hồng bao tay.

"Bẩm Bệ hạ, điện hạ và Vương phi đến đây kính thỉnh an Bệ hạ."

Long Phong đế hiền hòa với Tề Vương và Tôn Thái Dao, "Sao hai đứa đến sớm thế?"

"Ngày đầu tiên nhi thần đưa tân nương tiến cung thỉnh an phụ hoàng nên dám thất lễ." Tề Vương cầm một chén khay do cung nữ bưng , quỳ xuống bằng hai chân, "Mời phụ hoàng dùng ."

Tôn Thái Dao cầm chén cùng quỳ xuống với Thần Vương, "Mời phụ hoàng dùng ."

Lưu Trung Bảo đang định dâng đến mặt Long Phong đế nhưng ông khoát tay, tự tay nhận lấy chén uống hai hớp, "Các ngươi là vợ chồng, tôn trọng lẫn , ở bên cả đời, tâm đầu ý hợp, nắm tay tới già."

"Nhi thần xin ghi nhớ lời phụ hoàng dạy."

Nhìn đứa con trai cung kính mặt, Long Phong đế xoay cầm lấy hai hộp nạm ngọc khắc hoa đặt tay hai , "Lui xuống ."

Tề Vương nâng hộp cao quá đầu, khi tạ ơn nữa, dẫn Tề Vương phi rời khỏi Thái Ương cung.

Sau khi rời khỏi Thái Ương cung, dịu dàng Tôn Thái Dao, khá hài lòng với sự chu của nàng , "Hình như Vương phi hương hoa lan?"

Tôn Thái Dao e lệ gật đầu.

"Mẫu cũng thích hương lan, nếu nàng cũng thế thì ." Tề Vương dứt lời thì trông thấy Tô Quý phi đang cầm nhành mai kiệu, tiền hô hậu ủng về phía bên .

"Bổn cung cứ tưởng là ai, hóa là Tề Vương điện hạ." Tô Quý phi nhàn nhã kiệu, từ cao Tề Vương và Tề Vương phi đang hành lễ chào , bà cũng miễn lễ bọn họ, "Bổn cung kể chuyện tối qua ở phủ Tề Vương.

Loading...