Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 50
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:57:16
Lượt xem: 77
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
là cưới con gái Tôn gia nên cũng oai hơn hẳn những hoàng tử khác, ngay cả con dâu của bổn cung cũng dám ám toán."
"Xin Quý phi minh giám, chuyện ..."
"Bổn cung bảo ngươi giải thích ?" Đôi mắt xinh của Tô Quý phi khẽ trừng một cái, ánh mắt quyến rũ mang theo chút mỉa mai, "Tề Vương điện hạ học lễ nghi từ nhỏ, ngay cả cung quy cơ bản cũng quên mất thế?"
Tề Vương cúi gập năng
Tô Quý phi dễ dàng bỏ qua chỉ vì im lặng, "Ngươi thành gia lập thất thì hiểu phép tắc quy củ.
Người Trịnh gia hiểu quy củ, bổn cung sẽ dạy dỗ cho bọn họ hiểu .
Nếu Tề Vương cũng hiểu quy củ, bổn cung cũng ngại Ninh phi dạy dỗ ngươi ."
"Vãn bối nhất thời lỡ miệng, xin Quý phi nương nương thứ tội." Tề Vương chắp tay hành lễ một nữa.
"Hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của ngươi và Tôn cô nương, bổn cung nể mặt Tề Vương phi nên so đo với ngươi." Tô Quý phi hừ một tiếng, " ngươi hãy nhớ cho kỹ, ."
"Đa tạ Quý phi nương nương."
Tề Vương ngẩng đầu đội ngũ của Tô Quý phi về phía Thái ương cung, cúi đầu nở nụ đắng chát với Tôn Thái Dao, "Đã để Vương phi chịu uất ức ."
Tôn Thái Dao lắc đầu, "Không của điện hạ."
Chỉ trách...!chỉ trách Tô Quý phi quá mức phách lối.
Chờ Tề Vương và Tề Vương phi kính cho Ninh phi xong, Thái Ương cung lập tức rộ lên tin Trịnh gia hạ xuống Nam tước mạt đẳng nhất, nể mặt hôm nay là ngày tân hôn đầu tiên của Tề Vương.
Nghe tin , Tôn Thái Dao lập tức hiểu , sáng sớm nay Tô Quý phi ôm mấy nhánh hồng mai đến Thái ương cung là tố cáo với phụ hoàng.
Nàng đầu Lan Nhứ cung, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Trịnh gia liên tục giáng tước, e là...!mẫu phi sẽ vui.
Trịnh gia gần như trở thành trò của bộ kinh thành, dãu , bọn vẫn hứng ánh mắt khác thường của đám trong kinh để đến phủ Minh Thị lang thỉnh tội.
Chủ nhân đương gia của Trịnh gia vẫn còn đang bệnh nặng, chỉ Trịnh phu nhân và Trưởng tử là Trịnh Vọng Nam đến nhà thỉnh tội.
Biết Trịnh gia đến, phủ Minh Thị lang chẳng những khó mà còn mở hẳn cửa chính niềm nở tiếp đón.
Dù ai cũng khen Minh gia độ lượng.
đối với Trịnh gia, Minh gia càng khách sáo thì bọn họ càng bất an, ở chính đường Minh gia mà cứ ngỡ như bàn chông.
"Minh cô nương, tất cả đều là do dạy con nghiêm, xin cô nương hãy nhận những lễ vật ." Trịnh phu nhân dâng danh sách lễ vật bằng hai tay.
"Phu nhân khách sáo ." Cửu Châu dậy hành lễ vãn bối, "Mọi chuyện đều qua, mong phu nhân cần để trong lòng."
Trái tim Trịnh phu nhân chợt nhói lên, "..."
Trịnh gia bọn họ giáng tước, mặt mũi mất hết, đây là chuyện nên để trong lòng ư?
Bà giận đau, nhưng vẫn gắng gượng nở nụ , cái ngày gì thế ?
"Lão gia, phu nhân, tiểu thư!" Gã hầu hồ hởi chạy chính đường, "Đại lão gia hồi kinh ạ!"
"Thật ?!" Minh Kính Châu mừng rỡ, "Đã lâu Đại ca hồi phủ, hạ nhân trong phủ ắt hẳn sẽ hầu hạ chu đáo, để đưa Đại ca phủ nhà ."
"Lão gia." Thẩm thị gọi ông , "Ngoài trời đang lạnh, đừng quên mặc áo choàng."
Dứt lời, bà sang Cửu Châu, "Cửu Châu, con theo phụ ."
Từ lâu Cửu Châu tò mò về Đại bá, thế thì vội vàng nhảy xuống ghế, chạy theo Minh Kính Châu ngoài.
"Ây, hai cha con cái tật y chang , ngoài mặc áo khoác." Trên mặt Thẩm thị mang theo ý , đầu Trịnh phu nhân và Trịnh Vọng Nam như đang run rẩy, bà hỏi, "Trịnh phu nhân, Trịnh công tử, trong phòng lạnh lắm ?"
"Không, lạnh." Sắc mặt Trịnh Vọng Nam trắng bệch, "Đa tạ phu nhân quan tâm."
Bọn họ lạnh, là do thấy tin Minh Kính Hải trở về mà sợ tới nỗi run cầm cập.
Trong triều ai mà Minh Kính Hải những là Trạng nguyên học thức uyên bác, mà ông còn là một kiếm khách xuất sắc.
Năm đó khi kinh thi, một ông thể xử hơn mười tên cướp, còn trói đám cướp đem tới nha môn lãnh thưởng.
Sau khi Bệ hạ đăng cơ, ông cầm thượng phương bảo kiếm c.h.é.m bao tham quan ô .
Dân chúng gọi ông là Thanh Thiên đại lão gia, quan viên quý tộc trong kinh thành cũng sợ ông, lén gọi ông là Hắc diện la sát.
Bọn họ chỉ đến nhà thỉnh tội chứ Minh Kính Hải c.h.é.m c.h.ế.t .
Lần đầu tiên thấy Đại bá, Cửu Châu cảm thấy ông khác với những vị quan văn khác.
Ông làn da ngăm đen, mày rậm mắt to, cằm để râu dày, bên hông đeo bội kiếm, dáng vô cùng bệ vệ.
"Đây là..." Minh Kính Hải trông thấy gương mặt trắng trẻo nõn nà của Cửu Châu, đè thấp giọng, "Đây là cháu gái ngoan của ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-50.html.]
"Con chào Đại bá phụ." Cửu Châu hành lễ với Minh Kính Hải, ông chớp mắt.
"Cháu gái của xinh xắn quá." Minh Kính Hải sờ ngực, phát hiện gì để tặng quà gặp mặt cho cháu gái, cuối cùng lấy túi tiền ở bên hông xuống, "Đại bá phụ cũng tiểu cô nương thích gì, con cứ cầm tiền mua đồ con thích ."
"Phụ ." Minh Tồn Phủ hâm mộ túi tiền tay Minh Cửu Châu, cha bao giờ rộng rãi với như thế.
Minh Kính Hải còn đang vui vẻ, thấy mặt thằng con trai liền nghiêm ngay tức khắc, "Trong thời gian cha ở trong kinh, con sách ? Có luyện chữ ? Có chăm sóc cho em gái con ?"
Minh Tồn Phủ, "..."
"Đại ca, trong thời gian Tồn Phủ chăm chỉ học hành, từng lười biếng." Minh Kính Châu giữ cánh tay Minh Kính Hải , "Đi thôi, cùng phủ rửa mặt , trưa nay chúng ăn cơm ôn chuyện."
"Làm phiền Tam ." Minh Kính Hải khách sáo với em trai , theo Minh Kính Châu về phủ Minh Thị lang, đường còn thỉnh thoảng Cửu Châu vài .
Cửu Châu thấy ông thì tít mắt đáp ông.
Minh Kính Hải cô cháu gái đến nhũn cả tim, ngọc bội bên hông cũng ông lấy xuống, "Châu Châu , ngọc bội cũng lắm, con cầm lấy mà chơi."
"Không Đại ca, đây là đồ do Bệ hạ ban thưởng, thể đưa cho tiểu cô nương hiểu chuyện cầm chơi..."
"Châu Châu là con dâu tương lai của Bệ hạ, cho con bé miếng ngọc bội đó thì ?" Minh Kính Hải ấn Minh Kính Châu , cho phép từ chối, "Đây là cho cháu gái , chuyện của ."
Cửu Châu ngửa đầu Minh Kính Hải, đôi mắt long lanh, Đại bá phụ oai phong quá .
Thời gian chầm chậm trôi qua, hai chân Trịnh Vọng Nam run lẩy bẩy giống như trúng gió, mồ hôi lăn dài trán.
"Phu nhân, sắc trời còn sớm, và khuyển tử xin phép cáo từ." Trịnh phu nhân mặt mày trắng bệch gắng gượng dậy, "Không dám quấy rầy gia đình đoàn tụ, xin phép cáo từ, cáo từ."
"Phu nhân, vãn bối xin cáo từ." Hai chân Trịnh Vọng Nam mềm nhũn, đưa tay đỡ Trịnh phu nhân như chực ngã xuống, "Cáo từ."
"Hiếm dịp phu nhân và công tử đến chơi nhà, ở dùng bữa cơm đạm bạc về." Thẩm thị lên giữ , "Cần gì vội vã thế?"
"Không cần, cần."
Trịnh phu nhân ai oán Thẩm thị, thấy bà giữ con ăn cơm, bà bọn c.h.ế.t thì .
Thẩm thị mỉm đưa mắt con Trịnh gia vội vàng về, đầu với v.ú già bên , "Lão gia và Đại lão gia từ cửa chính hả?"
"Dạ đúng thưa phu nhân."
Nụ của Thẩm thị càng thêm dịu dàng.
Hai con Trịnh gia rời khỏi chính đường liền đụng mặt Minh Kính Hải râu rậm mặt.
"Cái gì, thằng nhóc thối nào chán sống dám đánh lén con?" Minh Kính Hải hại cháu gái của , hàng mày rậm nhíu chặt, " là trời cao đất dày!"
*Rầm*, tiếng ngã xuống.
Minh Kính Hải theo hướng phát tiếng vang, phát hiện Trịnh Vọng Nam ngã lăn đất.
"Trịnh thế tử , mỗi chuyện thôi mà cũng xong thế?" Ông tới mặt Trịnh Vọng Nam, xách lên.
"Đại bá phụ." Cửu Châu chỉ Trịnh Vọng Nam trong tay ông, "Chính là em trai của đẩy con đó."
Minh Kính Hải lập tức buông tay, thả Trịnh Vọng Nam rơi xuống đất, trừng mắt, "Trịnh gia các ngươi dám bắt nạt cháu gái của ?"
"Không, , .
Minh đại nhân, tất cả đều là hiểu lầm." Trịnh Vọng Nam cất giọng run rẩy, "Xin ngài vãn bối biện bạch...! , là giải thích, giải thích."
"Giải thích cái gì, lẽ nào cháu gái thể gạt hả?" Lần đầu thấy cháu gái của , ông đây là cô nhóc của Minh gia bọn họ.
Dưới gối ba bọn họ chỉ một cô bé , cô nương nhà họ Minh thể dối?!
"Ta giải thích." Minh Kính Hải huơ cây quạt hương bồ to bằng bàn tay, con Trịnh Vọng Nam sợ đến rụt cổ, "Các ngươi cút khỏi Minh gia ngay lập tức, ngày mai sẽ tính sổ với các ngươi ."
Trịnh Vọng Nam cuống cuồng dậy, bước vài bước mới nhớ bỏ quên , vội vàng đỡ Trịnh phu nhân, hai con chật vật "chạy trốn" khỏi Minh gia.
"Cháu gái đừng sợ." Minh Đại bá định đưa tay vỗ đầu Cửu Châu, nhưng sợ sức lớn vỗ đau cô bé, ông bèn rụt tay về, "Có Đại bá ở đây, Trịnh gia nhất định nếm mùi."
"Cám ơn Đại bá." Cửu Châu nở nụ ngọt xớt, " Quý phi nương nương và điện hạ giúp con trút giận .
Đại bá mới về nhà, chớ phí công vì những chuyện nhỏ nhặt ."
"Con là Tô Quý phi với Thần Vương?" Minh Đại bá đầu Minh Kính Châu, "Có thật ?"
Minh Kính Châu gật đầu, "Cửu Châu sai, Tô Quý phi và Thần Vương trút giận giúp con bé ."
Ông vẫn với Đại ca chuyện Tô Quý phi và Thần Vương thường tặng đồ cho nhà bọn họ.
Minh đại bá ngẫm nghĩ một lúc, gật đầu hiểu rõ, "Dù cũng là sủng phi, ít nhiều tác dụng, nếu cứ để khác bắt nạt thì sủng phi gì nữa."
Minh Tồn Phủ thấy thế thì lẳng lặng đầu , cha , lời của cha giống gian thần lắm đấy..