Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 53

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:57:56
Lượt xem: 75

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

"Châu Châu ." Minh Đại bá vung tay áo rót cho Thần Vương, "Hôm nay Thần Vương đến đây là chuyện thương lượng với bá phụ, con xem..."

"Đại Bá phụ, chính sự quan trọng hơn, bá phụ và điện hạ thong thả chuyện." Cửu Châu dậy, "Để con lấy thêm bánh trái."

"Muội ." Minh Tồn Phủ đuổi theo tới cửa sân, thấy Cửu Châu thành thạo bám tường nhảy qua, im lặng giơ tay áo lên che mặt, thở dài một tiếng.

"Tiểu thiếu gia." Người hầu tới phía , "Lão gia bảo đến thư phòng lấy mấy quyển binh thư do chính tay ông đây."

"Binh thư?" Trong lòng Minh Tồn Phủ khó hiểu, cha đó là đồ ông chơi cho vui thôi ?

"Lão gia là binh thư nào ?"

"Lão gia là mấy quyển đặt ở ô thứ ba của hàng thứ năm bên tay trái kệ sách."

là mấy cuốn đó .

Minh Tồn Phủ lấy sách cho cha, tìm ô thứ ba của hàng thứ năm bên tay trái , lấy hết sách xuống, phủi lớp bụi phía , bụi bay tứ tung khiến ho sặc sụa.

"Đây là sách cho điện hạ mượn là ném thùng rác thế?" Minh Tồn Phủ lo cha ngày đắc tội Thần Vương thì sẽ đày biên cương nữa.

Hắn lấy hộp đựng sách khắc hoa ở cái kệ bên cạnh, đặt sách , xếp gọn gàng cho trông giống sách quý một chút.

Khi ôm sách viện, trái cây và điểm tâm bày đầy bàn đá, cô em họ của đang cầm ấm châm cho Thần Vương, còn Thần Vương thì đang lột quýt, lột xong hết tách lấy một múi đưa đến bên miệng cô em của .

"Phụ , con mang sách đến đây." Minh Tồn Phủ đặt sách xuống, thuận tay cầm ấm trong tay em gái, "Mời điện hạ dùng ."

Thần Vương Minh Tồn Phủ, đặt múi quýt lên tay Cửu Châu, đầu hỏi Minh Kính Hải, "Minh đại nhân, lệnh lang dự định thi khoa cử ?"

Minh Kính Hải gật đầu.

"Thời gian của sĩ tử là vàng là bạc, Minh công tử cần đây tiếp chuyện gì." Thần Vương cúi đầu lột sạch vỏ quýt, dúi quả quýt tay Cửu Châu, "Minh công tử cứ học bài ."

Cuối cùng, Minh Tồn Phủ xua về thư phòng, sờ tờ ngân phiếu , đánh mắt về phía bức tường xuyên qua cửa sổ, đó xắn tay áo leo ngoài cửa sổ.

Tuy leo cửa sổ trèo tường là hành động bất nhã đối với sách, nhưng vì cô gái thương thì cũng cần đặt nặng vấn đề gì.

"Lão gia!" Người hầu vội vàng chạy viện, "Tiểu thiếu gia té gãy chân ạ!"

"Đã chuyện gì?" Dù bình thường Minh Kính Hải chê con trai , nhưng khi báo thì ông lập tức bật dậy, bước vội tới chỗ hầu.

"Thiếu gia trèo tường bất cẩn trượt chân nên té xuống."

"Bị trật khớp, lão phu nắn khớp ." Ngự y quấn băng cho Minh Tồn Phủ, rửa tay sạch sẽ, "Minh đại nhân yên tâm, lệnh lang cả, điều trong thời gian nên cử động, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian."

"Đã phiền Hà đại nhân ." Minh Kính Hải tự tiễn ngự y khỏi cửa phòng, đó bảo quản gia đưa ngự y về, cuối cùng thở dài một , bọn trẻ bây giờ đúng là yếu ớt.

Thần Vương cũng ngờ đầu tiên ghé thăm nhà Minh Kính Hải thì con trai ông ngã thương.

Hắn im lặng quan sát Minh Kính Hải, Đại bá của Minh Tiểu Trư tư tưởng mê tín , chẳng may ông hoài nghi khắc...

" là giỏi thật, trèo một bức tường mà cũng ngã gãy chân cho ." Minh Kính Hải phòng, mắng con trai xối xả, nhưng đồng thời đưa tay dém chăn cho Minh Tồn Phủ, "Ngay cả con ch.ó Cửu Châu nuôi cũng thể nhảy khỏi sân nhà ."

Minh Tồn Phủ, "..."

là chó, đó là tiểu bạch mã chân ngắn mà Cửu Châu cưng nhất, hơn nữa, nó cũng nhảy qua tường .

Thần Vương yên lặng ôm hộp sách dậy, "Minh đại nhân chăm sóc cho lệnh lang , bổn vương xin cáo từ."

Nhanh chân rời khỏi sớm một chút, thể để cho Minh Kính Hải cảm thấy là do khắc nhà ông .

Văn nhân suy nghĩ nhiều, cẩn thận một chút vẫn hơn.

"Điện hạ, để tiễn ." Cửu Châu dậy.

"Cửu Châu, đợi ." Minh Tồn Phủ duỗi tay khỏi chăn, cố túm lấy tay áo của Cửu Châu, "Muội giúp Lục ca một chuyện nhỏ nhé."

Cửu Châu đầu Minh Tồn Phủ, Thần Vương cũng dừng bước.

"Lục ca, nhờ gì thì cứ ."Cửu Châu thích Minh Tồn Phủ, trong suốt đoạn đường từ Lăng Châu hồi kinh, Minh Tồn Phủ luôn chăm sóc cho nàng.

Lo nàng về nhà quen, ngày nào cũng kể chuyện nhà cho nàng , miêu tả từng ngọn cây cọng cỏ ở trong nhà, và cả nỗi nhớ nhung của nhà đối với nàng.

"Cũng chuyện gì to tát." Trước mặt cha và ngoài như Thần Vương, Minh Tồn Phủ ngại, móc một tập thơ từ gối , "Mấy ngày Chu cô nương đang tìm tập thơ , trong tay , vốn định hôm nay sẽ đưa cho nàng , ai ngờ ngã trật chân.

Muội giúp đưa tập thơ cho Chu cô nương nhé."

"Không thành vấn đề." Cửu Châu nhét tập thơ ngực, "Bây giờ ngay đây."

"Còn nữa, Chu cô nương ở trong phủ mà đang ở...!ở quán Thanh Vân." Minh Tồn Phủ lấy tờ ngân phiếu trị giá bốn mươi lượng từ trong n.g.ự.c , đó lấy luôn hai mươi lượng tiền tiêu vặt hàng tháng của , "Muội lựa trang sức với Chu cô nương nhé, nếu thích gì cứ mua, Lục ca trả tiền hết."

"Cám ơn Lục ca." Cửu Châu nhận túi bạc, nhưng khi định cầm lấy tờ ngân phiếu thì lấy .

"Cầm lấy tiêu thoải mái , nhất là những món Chu cô nương thích thì mua cho nàng , đừng tiết kiệm ." Minh Tồn Phủ buông tay, nhắm mắt , "Đi ."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-53.html.]

"Vâng." Cửu Châu cất tờ ngân phiếu và túi bạc thật kỹ, "Lục ca hào phóng quá."

Đáp nàng, Minh Tồn Phủ im lặng kéo chăn che mặt.

"Trên bốn mươi lượng, Lục ca cho sáu mươi lượng, tổng cộng một trăm lượng." Cửu Châu sờ túi tiền nặng trĩu, bước chân khi bước khỏi cổng cũng nhẹ nhàng hơn ngày thường.

Thần Vương nàng khẽ hừ một tiếng, chỉ một trăm lượng bạc mà quên mất , chẳng lẽ bằng một trăm lượng bạc ư?

"Vui đến thế cơ ?" Bước nhanh đến bên cạnh Cửu Châu, Thần Vương khoanh tay ngực, "Bổn vương về đây."

"Vâng, ." Cửu Châu híp mắt gật đầu, "Điện hạ thong thả."

"Có gì với bổn vương ?" Thần Vương vài bước, đầu hỏi Cửu Châu.

"Hở?" Cửu Châu ngơ ngác Thần Vương, "Nói gì giờ?"

"Không gì." Thần Vương tung lên ngựa, "Cô chơi với vui vẻ, bổn vương về Lễ bộ đây."

Phụ nữ đúng là đồ lừa đảo, lúc thì cứ bảo Thần Vương điện hạ nhất, bây giờ một trăm lượng, chị em kề bên, thế là thèm với thêm câu nào.

Hừ, là đàn ông, cần so đo với một cô nhóc, ít vài câu càng bớt việc.

Cửu Châu ôm túi tiền vó ngựa tung bụi mịt mù, vẫy tay với Thần Vương đang dần khuất bóng.

Thần Vương ngoái đầu nàng đang huơ tay, giơ roi ngựa lên phất vài cái biến mất ở góc đường.

"Trông điện hạ hình như vui." Cửu Châu nhíu mày, "Chẳng lẽ công việc ở Lễ bộ nhiều lắm ư?"

Sờ lên tập thơ trong ngực, nàng đưa tin cho Lục ca , thể chậm trễ khiến Chu tỷ tỷ nghi ngờ tình cảm của Lục ca dành cho tỷ .

Bước lâu, Cửu Châu thấy Chu Tiêu đang ngó quanh quất cửa.

"Chu tỷ tỷ." Trên đường gấp gáp, khi chạy đến mặt Chu Tiêu, nàng thở hổn hển, "Để tỷ chờ lâu ."

Chu Tiêu lướt qua phía nàng, nụ mặt trở nên lạc lõng, "Mau xuống uống nào, chạy nhanh thế, còn dẫn theo nha ?"

"Hôm nay chân chạy vặt cho Lục ca." Cửu Châu móc tập thơ đưa cho Chu Tiêu, "Lục ca tỷ đang tìm tập thơ , chạy hết một nửa tiệm sách trong thành để tìm cho bằng đấy."

Làm , giúp ca ca tô điểm quá trình tìm sách thể tính là dối.

Chu Tiêu lật tập thơ lướt qua, mỉm ngại ngùng, "Chút chuyện nhỏ thế mà bắt chạy từ xa đến đây."

"Vốn dĩ cần ." Cửu Châu uống , "Lục ca cấm cho với tỷ, nhưng thấy chuyện thể giấu giếm.

Hồi sáng nay, Lục ca bất cẩn té ngã chân thương, ngự y bảo ở nhà tĩnh dưỡng vài ngày.

Thế là níu cho , bảo mang tập thơ đến cho tỷ."

"Huynh ngã thương ?" Chu Tiêu đặt tập thơ sang một bên, túm lấy tay Cửu Châu hỏi, "Bị thương thế nào? Ngự y ?"

"Tỷ tỷ đừng lo, chỉ trật khớp thôi, ngự y nắn khớp ." Cửu Châu vội vỗ lên mu bàn tay Chu Tiêu, đó vỗ lên túi tiền mà Minh Tồn Phủ cho , "Trước khi cửa, Lục ca còn cố ý dặn dò dẫn tỷ mua đồ, bạc cho đấy, nếu tỷ chịu tiêu tiền, lát nữa trở về với Lục ca."

Nghe Minh Tồn Phủ , sắc mặt Chu Tiêu mới dần bình thường trở , nhưng nàng hứng chọn đồ.

"Tỷ tỷ , xem như tỷ cùng ." Cửu Châu kéo tay nàng, "Nếu tỷ tiêu tiền thì cũng tiêu ké .

Vậy khác gì hôm nay phí công chân chạy vặt, thật đáng thương mà."

"Được , thể để chịu thiệt ." Chu Tiêu Cửu Châu chọc , "Chúng thôi."

Nàng cẩn thận nhét tập thơ trong ngực, đó mới cùng Cửu Châu nắm tay rời khỏi lâu.

Cửu Châu thấy thế thì tít mắt, kéo Chu Tiêu một cửa hàng trang sức.

***

"Tốn bao nhiêu công sức mới cài phủ Thần Vương, bây giờ các ngươi với Vân Độ Khanh dùng hương thảo mộc nữa?"

"Thưa chủ tử, của thuộc hạ cũng ngờ tới Thần Vương đổi sở thích, vứt hết thảo mộc trong phủ .

Liệu do sớm nhận tin nên mới động thái ?"

"Ý ngươi là, trong các ngươi nội ứng?"

"Chủ tử hiểu lầm , ý của thuộc hạ là, của chúng phát hiện thấy của Tề Vương trong phủ Thần Vương."

"Chẳng lẽ Vân Diên Trạch âm thầm giúp Vân Độ Khanh?"

"Theo thuộc hạ thấy lẽ cũng khả năng ."

"Ta nhớ hôm nay Vân Diên Trạch sẽ kê biên tài sản ở một phủ của quan viên nào đó.

Nếu gia quyến đột nhiên chống đối đánh , các xem sẽ tổn thương bao nhiêu phần?"

Loading...