Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 54
Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:58:08
Lượt xem: 78
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
"Tỷ tỷ đeo chiếc vòng thật đó." Cửu Châu và Chu Tiêu bước khỏi cửa hàng trang sức, "Đáng tiếc cảnh cướp mất, Lục ca hâm mộ nữa?"
"Muội đừng tỷ, hôn sự của và Thần Vương tổ chức mùng hai tháng Hai năm ." Chu Tiêu nhéo gò má mềm mại của Cửu Châu, "Đến lúc đó xem ai ai?"
"Hôn sự thì gì đáng chứ?" Cửu Châu khó hiểu, "Hai thích ở bên cạnh là chuyện vui mà."
Ánh mắt nàng trong trẻo như nước hồ từng nhiễm bẩn, nàng nhắc đến chữ "thích" mà bất kỳ tạp niệm nào, chỉ sự hồn nhiên và nét hạnh phúc đơn thuần.
Chu Tiêu thảng thốt, bất chợt gì cho .
"Đằng bán quà vặt kìa." Cửu Châu buông tay Chu Tiêu , "Chu tỷ tỷ chờ chút, mua về ngay."
Chu Tiêu lặng tại chỗ, Cửu Châu nếm thử mua mấy món khác , cuối cùng bỏ một túi thật to.
"Muội mua nhiều thế gì, ăn hết ?" Chu Tiêu hỏi.
"Không mua cho ăn ." Cửu Châu cầm túi giấy đựng đồ ăn vặt, "Muội mua cho điện hạ và phụ , bọn họ nhiều đồng liêu ở Lễ bộ, mỗi chia một miếng, cũng nhiều lắm.
À, nhớ , Chu bá phụ cũng là quan viên Lễ bộ đúng ?"
"Đặc biệt là điện hạ, là vãn bối ở Lễ bộ, nếu thể cùng ăn với các vị đại nhân thì thể xúc tiến tình cảm lẫn ." Cửu Châu nghiêm túc , "Sư phụ từng , dù phận cao thấp thế nào cũng thể cô đơn.
Con năng lực cách mấy, nếu bên ai ủng hộ cũng vô dụng."
Chu Tiêu khẽ gật dầu, im lặng một lúc mới , "Nhất định sư phụ của là uyên bác."
"Có lẽ thế." Nhớ đến hai vị sư phụ vì rửa chén mà so ai lười hơn ai, ngữ khí Cửu Châu mấy chắc chắn.
Trong đạo quán của họ cũng sách để , bình thường sư phụ dạy nàng chữ đều là ở sa bàn.
Đừng hỏi tại , chỉ là vì bọn họ quá nghèo, tiết kiệm giấy mực.
Đằng xa tiếng và tiếng cầu xin truyền đến, Cửu Châu hỏi Chu Tiêu, "Tỷ tỷ, tỷ thấy tiếng của phụ nữ trẻ con ?"
"Muội đừng qua." Chu Tiêu giữ c.h.ặ.t t.a.y nàng , "Bên đó là nhà của tội thần, đang kê biên tài sản."
Hôm qua Minh Kính Hải hồi kinh, hôm nay quan viên kê biên tài sản, dù là ai cũng thể đoán , chắc chắn quan viên cấu kết với quan địa phương nơi khác tổn hại đến bách tính.
Cái danh Hắc diện la sát đúng là danh bất hư truyền, tham quan nào mà ông tra thì đều kết cục .
"Xét nhà?" Cửu Châu càng thêm tò mò, nàng lớn thế mà từng thấy xét nhà bao giờ, "Tỷ tỷ ơi, chúng từ xa thôi ?"
"Cũng ." Chu Tiêu dám thú nhận thật cũng tò mò.
Ai mà chẳng thích hóng chuyện, thể tính là chuyện .
Dân trong kinh thành cũng quá tò mò với chuyện tra xét nhà cửa, kể từ ngày Bệ hạ đăng cơ đến nay, bao nhiêu tham quan trả giá, dù cuộc sống của dân ngày một lên, tham quan cũng ngày một ít .
Ngoài cửa Cấm Vệ quân bao vây, dân chúng dám áp sát , chỉ trốn ở trong góc hóng chuyện.
"Công tử đang cửa là ai thế, trông tuấn ghê."
"Trên phát quan của còn nạm bảo thạch nữa kìa, đúng là tiền thật."
"Đừng đoán mò, đó là Tề Vương tiếng hiền đức đấy."
"Là Vương gia diệt phỉ thi Trạng nguyên hả?"
"Thi đậu Trạng nguyên quyên bạc tu sửa học viện là Thần Vương.
Mấy là dân kinh thành đấy? Có mỗi chuyện mà cũng phân biệt ?"
"Thần Vương diệt phỉ, đậu trạng nguyên còn quyên bạc mà Tề Vương thành Vương gia hiền đức, bệ hạ thiên vị Tề Vương ?"
"Đừng bậy, ngươi chán sống ?"
"Bẩm Vương gia, kê biên tài sản sáu trăm mười hai ngàn lượng bạc, ngoài cả ngọc ngà và đồ trang sức, đây là danh sách thống kê sơ lược, còn lượng cụ thể thì cần kiểm kê từ từ." Quan viên Hộ bộ dâng bảng kê biên tài sản lên cho Tề Vương.
Tề Vương sầm mặt, "Thân là mệnh quan triều đình mà tham nhũng nhiều đến thế, đúng là đáng hận!"
Quan viên Hộ bộ dám hó hé, vị Vương đại nhân là dượng của phò mã công chúa Nhu Đức, cũng xem như là chút quan hệ với Hoàng gia.
Nếu vì lý do thì Vương đại nhân cũng dám to gan cấu kết với quan viên địa phương khác, mấy chuyện dễ bay đầu.
Thường thì với mấy án kiểu sẽ liên đới một nhóm lớn từ xuống , chẳng may dính Hoàng gia...
"Tiếp tục điều tra..." Tề Vương chắp tay về phía hoàng cung, "Trước khi bổn vương lên đường, phụ hoàng lệnh, bất cứ ai liên quan đến vụ án đều nghiêm trị tha."
"Bẩm điện hạ, bên trong hậu trạch của nhà họ Vương còn trẻ con đầy tháng, ngài..."
"Phụ nữ, già và trẻ con giam riêng." Tề Vương đứa trẻ đang gào ôm lòng, để chút thể diện cho phò mã của Nhu Đức công chúa, "Giam đứa bé và đứa bé cùng một chỗ."
"Vâng, hạ quan hiểu." Quan viên thuật ý của Vương gia cho tiểu quan .
Nhìn đám hoảng loạn gông mắt, Tề Vương nhớ đến cảnh khi còn bé.
Lúc và mẫu phi giam trong một tiểu viện, mẫu phi thường thút thít trong phòng, lẩm bẩm trong miệng rằng thấy hối hận.
Sau đó mẫu phi nữa, còn thường xuyên lấy thịt và điểm tâm, cho trốn ở trong phòng ăn.
Mẫu phi còn với , đó là do sai lén mang , hơn nữa còn cách cứu bọn họ ngoài.
mẫu phi bao giờ cho rốt cuộc là cách gì cứu bọn họ , vì lâu bỗng xảy chuyện phản vương bức vua thoái vị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-54.html.]
Trong cung m.á.u chảy thành sông, nhiều hoàng tử kéo cuộc chiến đó, chiến thắng cuối cùng chính là phụ hoàng của .
Về , một hỏi về chuyện , sắc mặt mẫu phi thoắt cái trở nên khó coi, thế là từ đó trở hỏi nữa.
Hắn thích phụ nữ , cũng giống như thích thời gian nhốt trong Vương phủ khi còn nhỏ .
"Vương gia, Vương gia." Một phụ nữ trói gô thấy lướt qua, cuống quít dập đầu, "Xin Vương gia khai ân, con của bệnh , mong ngài hãy thương xót mà ban cho nó chút thuốc men."
Người phụ nữ dập đầu mạnh, chẳng mấy chốc trán chảy máu.
Dòng m.á.u chảy dọc theo hốc mắt của nàng , trông dữ tợn nhưng cũng đáng thương.
Tề Vương cảnh , tuy chẳng cảm giác gì nhưng đang ở mặt bao nhiêu , tỏ vẻ lương thiện, bước tới chỗ phụ nữ đang dập đầu .
"Cửu Châu, chỉnh trâm cài giúp tỷ , lệch ."
Cửu Châu?
Khi chỉ còn cách phụ nữ chừng hai bước, Tề Vương thấy một cái tên khá quen tai, chợt dừng chân, về phía đám đang bu đông hóng chuyện.
Và chỉ trong nháy mắt , phụ nữ đang dập đầu bỗng nhiên đưa tay áo lên che miệng, ngậm một lưỡi d.a.o sắc bất chợt đánh thẳng về phía Tề Vương.
Tề Vương vô thức lùi về một bước, lưỡi d.a.o vốn sẽ c.h.é.m thẳng đến yết hầu chỉ sượt qua lồng n.g.ự.c của .
Máu tươi nhanh chóng nhuộm đỏ cả vạt áo của Tề Vương, cúi đầu vết thương ngực, lòng bàn tay khẽ chạm chỗ thương.
Khi chạm vết máu, cảm giác đau đớn như truyền thẳng đại não.
"Bảo vệ Vương gia!"
Đám đông hóng chuyện hoảng hốt bởi biến cố bất ngờ, sợ dính líu tới thích khách Cấm Vệ quân bắt đại lao, thế là bọn họ chẳng còn dám xem nữa, xoay chạy té khói.
Sau thiếu gì dịp xem tra xét nhà cửa, nhưng nếu hoài nghi là thích khách, bắt đại lao thì coi như xong.
"A." Nhìn thấy n.g.ự.c Tề Vương nhuốm đỏ, Cửu Châu hít sâu một , nhỏ với Chu Tiêu, "Trông nữ quyến giống bình thường."
Không chịu động não nghĩ xem, thường trói cả tay chân thì mà dập đầu lia lịa ?
Tề Vương là ngu, lỗ hổng bự thế mà cũng ?
"Đừng nữa, chúng mau." Chu Tiêu kéo tay Cửu Châu chuẩn chạy .
"Đợi , hai là ai?" Cấm Vệ quân thấy đám dân hóng chuyện chạy hét, chỉ còn hai thiếu nữ mặc cẩm y vẫn còn yên tại chỗ, lập tức bước tới ngăn .
"Hai vị cô nương là thiên kim của Chu Thị lang và Minh Thị lang của Lễ bộ, các ngươi vô lễ." Tề Vương che vết thương ngực, sắc mặt trắng bệch, "Chu cô nương, Minh cô nương, chỗ nguy hiểm lắm, mời hai mau chóng rời khỏi đây."
Cửu Châu đưa mắt nữ quyến ám sát Tề Vương bất động đất, còn sống chết.
Bỗng nàng sực nhớ đến điều gì đó, vội vàng nhấc váy lên chạy .
"Minh , thế?" Chu Tiêu đuổi theo.
"Muội lo điện hạ cũng đang gặp nguy hiểm, chạy đến Lễ bộ xem thử." Cửu Châu dứt lời thì bóng chạy xa, dù nàng hề bỏ túi đựng đồ ăn vặt trong tay.
Tề Vương Cửu Châu chạy bạt mạng bất chấp hình tượng ngoài đường, nhíu mày đưa tay che vết thương.
"Vương gia, xin ngài viện nghỉ ngơi , thái y sẽ đến ngay." Phó thống lĩnh của Cấm Vệ quân sợ đến mặt mày tái mét, chuyện cũng run rẩy.
"Không , chỉ là vết thương ngoài da, tướng quân cần lo." Tề Vương phó thống lĩnh Cấm Vệ quân dìu nội viện, xuống giường chuẩn .
Nghe tiếng thét thất thanh khắp bốn phía, khẽ nheo mắt, ám toán hôm nay là vị nào đây?
Hay là nương nương nào đó ở trong cung san sẻ gánh nặng giúp con trai ?
"Điện hạ!" Thần Vương bước khỏi cửa công sở Lễ bộ thì thấy Cửu Châu chạy vèo tới mặt , nhanh như một cơn gió.
Cửu Châu kéo cánh cửa Lễ bộ, lo lắng bốn phía, "Điện hạ, hộ vệ ở Lễ bộ lợi hại lắm đúng ?"
"Đương nhiên , những hộ vệ đều tuyển chọn tỉ mỉ từ Long Doanh vệ đấy." Thần Vương thấy nàng chạy nhanh tới nỗi thở hồng hộc, mặt mày đỏ bừng, đầu đầy mồ hôi, bèn lấy khăn tay lau trán giúp nàng chê bai, "Sao thành thế ?"
Chẳng sáng nay nàng còn cầm bạc tìm chị em của , thèm thêm vài câu với ư?
Bây giờ tìm tới ?
"Lúc chạy đến, gấp, gì." Cửu Châu lắc đầu, "Điện hạ , ngoài, nhất định mang theo hộ vệ đấy, cũng tự ý tiếp cận lạ, kinh thành đúng là nguy hiểm quá."
Nghe giọng điệu của Cửu Châu gì đó đúng, Thần Vương nhét khăn bẩn tay , bào hầu lấy khăn vải đến, "Xảy chuyện gì thế?"
"Lúc nãy khi và Chu tỷ tỷ mua trang sức xong, xem thử xét nhà, ngờ Tề Vương c.h.é.m cho một nhát, m.á.u là máu." Cửu Châu lo lắng, "Hắn là Vương gia, cũng là Vương gia, ngộ nhỡ cũng hại thì ?"
"Cô chạy từ chỗ nhà họ Vương đến đây đấy hả?!" Thần Vương cất cao giọng, "Từ nhà họ Vương chạy thẳng đến Lễ bộ?"
Cửu Châu tròn mắt, khó hiểu , "Sao thế?"
Còn hỏi thế ?
Từ nhà họ Vương đến Lễ bộ, dù xe ngựa cũng mất hơn nửa canh giờ.
Nàng chỉ chạy bộ, chạy xa đến , chỉ để với mấy chuyện thôi ?
"Thấy điện hạ thì yên tâm ." Cửu Châu nhét túi giấy tay Thần Vương, "Điện hạ chia đồ ăn vặt cho các đồng liêu nhé.
Trước khi mua thử , ngon lắm."
"Minh Cửu Châu." Thần Vương vươn tay nhẹ nhàng lau sạch bụi bẩn má nàng, giọng vô cùng dịu dàng, "Cô ngốc ?".