Ngọc Bội Chốn Hoàng Cung - Chương 57

Cập nhật lúc: 2025-03-02 13:59:16
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hoàng tử và quan viên lục bộ cùng tiến cung, nhưng chỉ mỗi quan viên lục bộ xuất cung.

Người nào nấy đều mặt mày nặng nề, im lặng rời khỏi Ứng Thiên môn, một ai mở miệng.

Mọi im lặng bước qua Ứng Thiên môn, qua quảng trường ngoài điện, khi chuẩn bước khỏi Chu Tước môn, Hình bộ Thượng thư nhịn đặng mở lời, "Chư vị đồng liêu , các ông nghĩ Hoàng thượng..."

"Hoàng thượng việc ắt lý riêng." Lý Ân giơ hai tay lên cao hành lễ, "Bệ hạ là một cha , thấy Tề Vương điện hạ gặp chuyện, còn yên tâm để các hoàng tử và công chúa ở ngoài cung?"

"Lý đại nhân chí ." Hộ bộ Thượng thư thở dài, "Dù các hoàng tử và công chúa trưởng thành ở trong cung hợp quy chế, nhưng lòng thương con của Bệ hạ cảm động thấu trời xanh."

Chúng quan viên rối rít khen ngợi tấm lòng của Hoàng thượng đối với hoàng tử và công chúa, khi bước khỏi Chu Tước môn, bọn họ lên xe ngựa của từng bộ, mỗi một ngả.

Lý Ân, Minh Kính Châu, Chu Thụy lên xe ngựa của Lễ bộ, ba , nụ khóe môi bỗng chốc tắt ngúm.

"Chuyện ảnh hưởng lớn, đón các hoàng tử công chúa cung, e rằng cơn giận của Bệ hạ lên đến đỉnh điểm." Lý Ân thở dài, "Tuy quan viên lục bộ thường xảy tranh chấp vì bất đồng ý kiến, nhưng nếu cuốn chuyện mưu hại huyết mạch hoàng thất thì đúng là phiền toái."

"Gieo nhân nào gặt quả đó." Minh Kính Châu bình tĩnh dựa vách xe, "Đại nhân cần nghĩ nhiều."

"Hầy." Lý Ân thở dài, đều là đồng liêu lâu năm, cho dù ngắm một nhánh hoa dại ven đường, nhưng nếu ngắm suốt hai mươi năm thì cũng nhen nhóm tình cảm, huống hồ đang đến sống sờ sờ.

"Dừng xe." Chu Thụy thấy cửa hàng bên cạnh bán dây màu, ngại ngùng với bọn họ, "Xin hai vị đại nhân chờ một lát, cửa hàng mua ít dây màu cho chuyết kinh."

"Chu cứ thong thả." Minh Kính Châu vén rèm xe giúp Chu Thụy, chờ ông xuống xe, ông mới sang Lý Ân, "Sao đại nhân giúp Thần Vương?"

Lý Ân , "Ông thấy gì từ Thần Vương điện hạ ?"

Minh Kính Châu im lặng đáp.

Lý Ân cũng ý chờ Minh Kính Châu trả lời, ông vuốt chòm râu, "Hôm đó theo Thần Vương tham quan thư viện Hoằng Văn, khi thấy trái tim thuần khiết của trẻ tuổi từ điện hạ."

Minh Kính Châu đưa tay sờ cuốn sách đang trong tay áo , đây là sách mà ông chuẩn đưa cho Thần Vương nhưng cơ hội.

"Đế vương nhân từ, khi trở thành một vị hoàng đế , đó một tấm lòng nhân hậu đối với vạn vật thế gian ." Lý Ân hề che giấu mục đích của , "Hai mươi lăm năm , từng thấy sự thuần khiết ở Bệ hạ.

Không ngờ hai mươi lăm năm trôi qua, thấy tấm lòng nhân hậu đáng ngưỡng mộ từ một vị Vương gia điều tiếng."

"Đại nhân." Minh Kính Châu im lặng một lúc, "Bệ hạ mới là chúng cần trung thành."

"Đương nhiên chúng trung thành với Bệ hạ, và cũng trung thành với bách tính trong thiên hạ." Lý Ân cụp mắt, giọng bình tĩnh, "Giúp đỡ Thần Vương, dạy việc chính là kỳ vọng của Bệ hạ đối với Lễ bộ.

Chúng cũng chỉ theo lệnh mà thôi."

"Ta cứ ngỡ đại nhân sẽ tán thưởng Tề Vương điện hạ hơn." Minh Kính Châu vén rèm lên, tiếng rao hàng từ hai bên đường, vẻ mặt vô cùng hài lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-boi-chon-hoang-cung/chuong-57.html.]

"Một dùng lễ nghi và quy định để trói buộc bản như , nếu như một ngày nào đó, trói buộc còn nữa, sẽ chẳng ai hậu quả thành thế nào."

Trong sử sách cũng thiếu những bạo quân thời niên thiếu là một mỹ, vạn khen ngợi, nhưng khi đăng cơ mới lộ rõ bản tính thật sự của .

"Người trải qua cái phù phiếm trong đời, vẫn giữ tấm lòng nhân từ, mới là quà tặng trời cao dành cho lê dân thiên hạ."

Minh Kính Châu chắp tay, "Chỉ mong đời đời Đại Thành luôn minh quân, thể che chở bách tính trong thiên hạ an cư lạc nghiệp."

"Đã khiến hai vị đại nhân đợi lâu ." Chu Thụy vén rèm bước lên xe ngựa.

"Không lâu, đúng lúc lắm." Lý Ân đưa tay dìu ông lên.

Ở nhà, khi Thẩm thị chuyện tất cả hoàng tử và công chúa đều gọi cung, bà liền gọi Cửu Châu đến, kể chuyện cho nàng .

"Hoàng quyền động nhân tâm." Thẩm thị vỗ lên mu bàn tay của Cửu Châu, "Cửu Châu , con cẩn thận hơn đấy."

"Bệ hạ đưa tất cả hoàng tử và công chúa cung, cũng đổi hết hầu cận, là vì Bệ hạ bảo vệ bọn họ mà." Cửu Châu húp canh tẩm bổ mà Thẩm thị hầm cho nàng, "Tuy hành động phá tan kế hoạch của các hoàng tử, nhưng bọn họ cũng chẳng kế hoạch của đối phương là gì, thế thì bọn họ sẽ an ."

"Ý của Bệ hạ lẽ chỉ là bảo vệ bọn họ mà thôi." Cửu Châu đặt chén rỗng xuống bàn, chân thành , "Ở trong cung cần lo ăn lo uống, còn cần lo lắng ai hãm hại, bao."

"À." Cửu Châu bổ sung thêm, "Nếu chi tiêu ở trong cung của các hoàng tử công chúa đều do Bệ hạ chi, thế thì bọn họ còn thể tiết kiệm bao nhiêu là tiền."

Thẩm thị bừng tỉnh, "Con đúng, lẽ Bệ hạ chỉ bảo vệ tính mạng bọn họ mà thôi."

Tuy Bệ hạ là đế vương, nhưng ngài cũng là một cha.

Những ngày gần đây, cứ về tới nhà là Minh Kính Châu phát hiện con gái vô cùng ân cần với , thỉnh thoảng còn hỏi ông khi nào tiến cung.

"Cửu Châu ." Minh Kính Châu đặt chén xuống, đây là chén thứ ba con gái rót cho ông .

Tuy nỡ phụ tấm lòng của con gái, nhưng ông uống nổi nữa, "Có con chuyện gì cần phụ giúp ?"

Cửu Châu bẽn lẽn, "Quả thật là chút chuyện nhỏ, nếu cha sắp cung, xin cha giúp con chuyển một món đồ."

"Cho Thần Vương ?" Minh Kính Châu nghĩ lá trong nhà hỏng , vị chua thế .

"Vâng, là một bức tranh." Cửu Châu vân vê góc áo, "Con với điện hạ , nên thể khiến thất vọng ."

"Tranh?" Minh Kính Châu trầm mặc một lúc, thấy sắc mặt càng lúc càng bất an của con gái, ông mới cất giọng kỳ quái hỏi, "Con vẽ ư?"

"Dạ." Cửu Châu tới cửa, cầm bức tranh tay Xuân Phân bên cạnh Minh Kính Châu, "Mẹ tranh của con phong phạm của cha đó."

Phong phạm...!của ông ư?

Minh Kính Châu im lặng cầm chén lên, che giấu vẻ bối rối của , "Mẹ con thế thật hả?"

"Vâng." Cửu Châu gật đầu, mở bức tranh Minh Kính Châu đầy mong đợi, "Cha, cha xem thử , giống ?"

Loading...