NGỌC CHÂU SÁNG GIỮA MÙA ĐÔNG - 14
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:31:02
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:31:02
Lượt xem: 67
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
Biển ngầm cuộn sóng, bến thuyền kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, một nữ tử côi cút nơi nương tựa như vững ở đây khó chẳng khác nào lên trời.
Những ngày đầu, ngủ trong khoang thuyền dột nát, hằng ngày bóc lột, ức hiếp, sáng dậy khuân hàng, tách vỏ trai, rao bán.
Có còn lừa lên thuyền cướp, may mà nhờ quen thuộc với hải lưu mới liều nhảy xuống biển, thoát c.h.ế.t trong gang tấc.
Vùng biển ngoài thôn Trân Châu rèn giũa ý chí cứng rắn vô cùng.
Khiến can đảm mỗi thất bại thể lập tức bắt đầu .
Gió biển khô ráp, ánh dương gay gắt.
Chỉ một năm, từ kẻ bán hàng vặt nơi bến thuyền trở thành chủ một kho hàng riêng.
Da đen sạm, lòng bàn tay chai sạn nhưng trong gương, đôi mắt ngày một sáng rực hơn.
Hai năm , thành thương nhân buôn châu ngọc chút danh tiếng ở vùng Đông Hải.
Mỗi nhận ngọc trai, đều chọn một hòm nhất, cho phi ngựa ngày đêm đưa về Thượng Thư phủ ở Chiêu Kinh, kèm thư báo bình an.
Người hộ tống chính là tiêu đội năm xưa từng cứu một mạng.
Tiểu thư nhanh chóng hồi thư, trong đó trách :
“Ngày ngày với Ảnh Tuyết dùng châu ngọc của ngươi đắp mặt, mặt trắng như ma, chẳng còn dám gặp nữa!”
Ta :
“Vậy thì cứ rải đầy châu trong phòng, đêm đêm gối lên châu mà ngủ.”
Nàng đáp:
“ là hoang phí trời vật.”
Ta cẩn thận gấp từng phong thư, từng bức từng bức cất kỹ hộp gỗ.
Đến mùa xuân năm thứ ba,
Ta về Chiêu Kinh, thuê một cửa tiệm ở Đông Thị, chuyên bán trang sức châu ngọc.
Tiểu thư gặp , , thì gầy , thì giỏi quá .
Nàng mang trang sức tặng dự yến, châu quang lấp lánh, càng tôn thêm vẻ quý phái phi phàm.
Vì kiểu dáng hợp thời, châu vô cùng thượng hạng, nên khiến các quý nữ trong kinh thành nô nức hỏi thăm.
Chỉ mấy ngày, trang sức trong tiệm trở thành trào lưu, mỗi ngày xe ngựa tấp nập cửa.
Tiếng bàn tính leng keng vang suốt ngày, bạc tiền chảy dứt.
Ngoài phần gửi về Thượng Thư phủ, còn mua nhiều điền sản và cửa hàng ở Bắc Quốc.
Đêm khuya vắng, điểm sổ sách, ánh đèn chợt thấy mơ hồ.
Nữ tử lặn ngọc năm nào, nay thành một bà chủ nhỏ, tiền bạc nhiều đến mức tiêu cũng chẳng hết.
29
Khí thu dần đậm, khắp vườn cúc vàng nở rộ chói mắt.
Trưởng công chúa mở hội thưởng hoa đề thơ, tiểu thư đưa cùng dự yến.
Yến hội huy hoàng lộng lẫy, xa hoa đến cực điểm.
Ta bên cạnh tiểu thư, cúi đầu uống .
“Châu Châu, mau kìa, đó là tân khoa thám hoa, Sở Dĩ An.”
Tiểu thư ghé tai thì thầm,
“Nghe nay thánh thượng coi trọng đấy.”
“Quả nhiên là một diện mạo tinh xảo.”
Tay khẽ khựng chén , ngẩng mắt về phía .
Một dáng cao gầy, thanh tú rơi tầm mắt.
Vài năm gọt giũa càng thêm sáng sủa, gấm bào ngọc quan, ánh sáng, trong lời nụ , chân mày mắt mày đều tràn đầy đắc ý xuân phong.
Ánh mắt vô tình xoay tới, chạm thẳng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-chau-sang-giua-mua-dong/14.html.]
Trong khoảnh khắc, ngẩn , dường như sững .
Ta chậm rãi dời tầm , cúi đầu tiếp tục uống , để mặc nước chèn xuống cổ họng khô khốc.
Nhiều năm như qua, cuối cùng cũng cầu như ý, ở nơi cao hằng mong .
Đoạn tình ngày , sớm bạc tiền mua đứt, chôn vùi triệt để bên bờ sông nơi Nguyên Bảo c.h.ế.t .
Chuyện cũ vốn nên như một cơn ác mộng, tỉnh thì quên, chẳng cần nhai nhai .
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Ta và Sở Dĩ An, từ nay bất quá chỉ là dưng.
“Châu Châu?”
Tiểu thư lo lắng :
“Sao sắc mặt ngươi kém ?”
“Có chút ngột ngạt, hồ dạo.”
“Ta với ngươi.”
Tiểu thư vội đặt chén , định lên.
“Vô Song, cúc của bổn cung thế nào? Không thua kém tiệc ngươi mở chứ?”
Tiếng của Trưởng công chúa vọng từ rèm.
Ta nhẹ nhàng ấn vai tiểu thư, khẽ lắc đầu, một rời khỏi chỗ .
Trong vườn cúc vàng nở rực rỡ, nhưng chẳng tâm tình ngắm .
Ánh sáng quá chói chang, trái soi càng thêm u ám nơi sâu kín nhất trong lòng.
Dù bao xa, dường như vẫn chỉ là Trân Châu ở thôn Trân Châu, chịu nổi những náo nhiệt quá rực rỡ.
Lại càng sợ sự tịch diệt náo nhiệt.
Không từ lúc nào, bước hậu viện.
Khắp ao là sen tàn lơ thơ, mang phong vị riêng.
Ta một trong lương đình, ao sen tàn mà thất thần.
“Trân Châu…”
Tiếng bước chân vang lên từ phía , một giọng quen thuộc xa lạ rơi tai .
Ta đầu , đối diện là mày mắt tuấn tú của Sở Dĩ An.
“Quả nhiên là ngươi.”
Giọng khàn nhẹ, dường như mang theo muôn ngàn cảm xúc.
Ta dậy hành lễ: “Sở đại nhân.”
Ánh mắt quét qua trâm châu tóc , áo gấm vân mây , đáy mắt phức tạp:
“Trân Châu, vì ngươi ở đây? Những năm ngươi ?”
Ta nhếch khóe môi: “Ta ở thì liên quan gì đến Sở đại nhân?”
Sắc mặt thoáng trắng bệch, giọng khàn đục:
“Những năm … ngươi sống chứ?”
“Đa tạ đại nhân, vẫn tạm .”
Giọng xa cách.
Hắn bỗng bước lên một bước:
“Trân Châu, giải thích, chuyện năm đó thật sự nỗi khổ tâm! Họ Kỷ thế lực lớn, nếu thuận theo…”
“Đại nhân đùa .”
Ta ngắt lời :
“Chuyện cũ như khói, chẳng cần nhắc nữa.”
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.