NGỌC CHÂU SÁNG GIỮA MÙA ĐÔNG - 18
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:32:19
Lượt xem: 73
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ngoài cửa sổ, pháo hoa rực rỡ bùng nở giữa bầu trời đêm.
Trong phòng, mấy chiếc chén sứ khẽ khàng chạm , dấy lên những gợn sóng vi diệu.
Tiền Trân Châu, thiên quan tứ phúc, thượng nguyên an khang.
Ta cúi mắt, uống cạn dòng rượu cay nồng trong chén, tự với lòng .
34
“Châu Châu bao giờ nhắc đến chuyện quá khứ, cho nên bản tiểu thư về nàng ít.”
“Sở đại nhân là quen Châu Châu sớm nhất, thể cho , vì xương sườn nàng gãy một chiếc?”
“Sở đại nhân nay là thám hoa, học thức uyên bác, Thánh thượng sủng ái. Đã quen Châu Châu, vì khi nàng mới phủ , ngay cả tên của cũng ?”
“Còn nữa, đại nhân , Lục phủ tìm thấy Châu Châu ở ? Nếu Lý mụ mụ gọi nàng bên bờ sông, thì hôm nay nàng thể ở đây cùng ngươi uống rượu?”
Rượu qua ba tuần, từng câu hỏi của tiểu thư rơi xuống tai , cả gian phòng lặng ngắt, men ngà ngà trong khí cũng đột ngột dừng .
Sắc mặt Sở Dĩ An trắng bệch như tuyết, bờ môi run run, hoảng loạn , há miệng nhưng một chữ.
Dưới bàn, tay của Bùi Viễn lặng lẽ tìm đến, lòng bàn tay ấm áp chặt chẽ bao lấy những ngón tay lạnh buốt run rẩy của .
“Tiểu thư…”
Ta nghiêng đầu, tránh ánh của Sở Dĩ An:
“Đừng nữa, chuyện qua .”
“Châu Châu nhân hậu, nhớ tình cũ, tính toán nhưng nghĩa khác thể coi nàng là kẻ ngốc.”
“Nàng thông minh kiên cường, thiện lương chân thành, ơn trả, đời , bất kỳ ai, nàng cũng xứng đáng.”
Tiểu thư uống cạn chén rượu, dậy, ánh mắt quét qua Bùi Viễn:
“Bài học mắt còn đó, ngươi đừng phạm sai lầm tương tự.”
Tiểu thư bước đến gần, khẽ thì thầm bên tai :
“Ta và Bùi Viễn rõ từ ba năm , ngươi cần e ngại tình nghĩa giữa và ngươi.”
“Châu Châu ngốc, theo lòng , dẫu là vì nhỏ, cũng thể cùng trăng sáng rạng ngời. Bản tiểu thư từng dạy ngươi tự ti nhạy cảm, hãy ngẩng đầu lên.”
Nàng đưa tay, ngón tay nhẹ nhàng gõ trán :
“Được , đây, hôm nay ngươi nợ một buổi ngắm đèn, chỉ thể cùng một .”
Gió tuyết thổi qua, bóng dáng tiểu thư cùng Ảnh Tuyết tan màn trắng mênh m.ô.n.g ngoài cửa.
Bùi Viễn liếc một cái, lặng lẽ dậy:
“Ta rửa bát.”
Nói xong, bưng chén đũa, bếp.
Trong phòng chỉ còn và Sở Dĩ An.
“Trân Châu…”
Giọng Sở Dĩ An khàn khàn:
“Xương sườn của nàng… xảy chuyện gì?”
Ta ngọn nến chập chờn, bình thản mở miệng:
“Năm , ngươi gửi thư trở về sẽ thành với … Ta chữ, là phu tử cho . Ông ngươi cưới , liền nghĩ, thành thì sính lễ, nên xuống biển sâu tìm ngọc trai. Tìm mười ngày, cuối cùng mới thấy một viên lớn nhất, sáng nhất, xương sườn chính là lúc tìm ngọc sóng đ.á.n.h gãy.”
“Ta ở nhà tĩnh dưỡng mấy tháng, lá cây rụng hết, ngươi vẫn về. Ta và Nguyên Bảo bèn đến Thái Bạch thư viện tìm ngươi… Sau đó, để cứu Nguyên Bảo, đá một cước…”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Trân Châu… xin … xin …”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-chau-sang-giua-mua-dong/18.html.]
Sở Dĩ An nghẹn giọng, run rẩy, như một đứa trẻ phạm , lặp lặp hai chữ xin .
“Có đau … Trân Châu, giờ còn đau ?”
Ánh mắt tan nát, từng giọt lệ rơi xuống, thấm ướt áo bào trắng, loang thành từng vết sẫm.
Ta khẽ :
“Không , tiểu thư mời đại phu giỏi nhất nối xương sườn cho , trừ những ngày mưa lạnh đau, thì chẳng còn cảm giác gì.”
Hắn chăm chú , mím môi, cẩn thận mở lời:
“Chúng … thật sự thể nữa ?”
“Sở Dĩ An, hình như từng thấy ngươi . Lần đó ở bờ biển, ngươi ôm , tuyết rơi mi, tan thành giọt nước, giống như nước mắt của ngươi. Khi nghĩ, nếu một vị thần đẽ như vì , nhất định sẽ đau lòng khôn xiết, ngươi cầu gì, cũng sẽ đáp ứng.”
“ giờ, ngươi rơi lệ, chẳng còn chút cảm giác nào nữa.”
“Là ở Thái Bạch thư viện, c.ắ.n răng nhẫn nhục mò ngọc từ bùn lạnh hồ, là lúc ngươi nhét bạc tay , từ nay đôi còn nợ nần, là lúc Nguyên Bảo c.h.ế.t , ngươi chẳng qua chỉ là một con thú… Khi còn cảm giác gì nữa .”
“Ngươi còn nhớ từng gì với ngươi ?”
Hắn ngẩn : “Nói gì?”
“Ta , nếu ngươi đối xử với , sẽ cần ngươi nữa.”
“Ta , Sở Dĩ An, cùng ngươi một nhà nữa, vĩnh viễn nữa.”
“Sở Dĩ An, ngươi thật sự đối xử với tệ.”
“Còn nữa, bây giờ nhà của riêng .”
Ta hít một thật sâu, trong mắt buồn vui, chỉ còn như tro tàn qua ngọn lửa dữ.
“Cho nên đúng , Sở Dĩ An, chúng thể nữa.”
35
Sau tết thượng nguyên, lâm bệnh nặng một trận.
Ý thức lúc lúc , liên tục rơi mộng.
Rơi biển rộng ngoài thôn Trân Châu.
Rơi bóng dáng và nụ của a nương và tỷ tỷ.
Rơi tiếng rên rỉ bi t.h.ả.m cuối cùng của Nguyên Bảo.
Những mảnh ký ức trong bóng tối đan thành một tấm lưới, trói buộc chặt lấy .
Ta ở trong vực sâu ánh sáng cố sức vươn tay, nắm lấy một chút ấm áp, cho dù chỉ một chút thôi, nhưng đầu ngón tay chạm , chỉ là lạnh lẽo thấu xương.
Ta ngừng chìm xuống vực sâu đáy, mặc cho giá lạnh nuốt chửng .
Ngay lúc sắp buông bỏ, bên tai truyền đến những lời thì thầm ấm áp.
“Châu Châu, ngươi xứng đáng điều hơn.”
“Châu Châu, ngươi giống họ, ngươi là tự do. Tương lai, ngươi thể đến nơi rộng lớn hơn.”
“Ngọn đèn tiểu thư vì ngươi mà thắp, hy vọng ngươi thể dùng nó, những cảnh sắc nàng thể , bước những con đường nàng thể .”
“Hài tử, hãy bơi về phía , bơi đến nơi mặt trời.”
“Trời sẽ sáng thôi, vượt qua đoạn vực sâu , từ nay ngày nào cũng là ngày lành.”
“Châu Châu, đừng bỏ cuộc.”
Ta chợt mở bừng mắt, va một mảnh dương quang ấm áp.