NGỌC CHÂU SÁNG GIỮA MÙA ĐÔNG - 20
Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:33:06
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn khẽ nắm lấy tay , cúi , đặt một nụ hôn trân trọng và dịu dàng lên giữa chân mày .
“Vậy thì để cùng nàng mơ tiếp.”
37
Mùa đông khắc nghiệt, trở về thôn Trân Châu để tế bái .
Cách bảy năm, đặt chân về nơi .
Làn gió mặn chát của biển cuốn theo ký ức ập thẳng mặt, cây hòe già nơi đầu thôn vẫn còn đó, chỉ là gió biển giờ đây buốt giá hơn nhiều.
Triệu đại nương đang chiếc ghế con cửa sưởi khoai nướng, ánh than hồng hắt lên gương mặt thêm phần già nua.
Bà ngẩng đầu sang, ánh mắt đục mờ, chẳng còn nhận dáng hình .
“Là Trân Châu đó ?”
Đợi đến khi đến gần, đôi mắt bà bỗng sáng bừng, mật tiến tới nắm lấy tay .
“Con bé ngốc, con mất ? Năm xưa dắt theo Nguyên Bảo là , một liền bảy năm chẳng về. Ta còn tưởng… còn tưởng…”
Triệu đại nương rơi lệ.
“Những năm vẫn , phiền lo lắng .”
Ta nhét tay bà một túi châu ngọc tròn đầy sáng bóng cùng bạc tiền.
Triệu đại nương vội vàng xua tay:
“Ta cần! Ta già , tiêu xài bao nhiêu nữa . Nữ tử một nơi đất khách chẳng dễ dàng, còn nhiều chỗ cần dùng tiền. Chỉ mong đừng để ai lừa gạt là …”
Nói đến đây, bà bỗng ngập ngừng, như nhớ chuyện gì, sắc mặt thoáng vẻ hoảng hốt.
“Không .”
Ta mỉm , kiên quyết nhét chiếc túi tay bà.
“Người cứ cầm , nay sự nghiệp, thể lo cho bản . Năm xưa nếu , ngày hôm nay.”
“Ôi chao! Con bé ngốc.”
Bà ôm túi vải, ngẩng đầu tuyết rơi, nước mắt lã chã.
“Hoài Anh ơi, thấy ? Nữ nhi nhà các nên , các nơi chín suối cũng thể yên lòng …”
Hoài Anh là tên A nương , Triệu đại nương cùng bà lớn lên, hai tình nghĩa từ thuở nhỏ.
Nữ nhi của cố nhân bình an, chính là niềm an ủi lớn nhất với cả sống và kẻ khuất.
Phải , A nương, vẫn sống , thấy ?
Ta bước về phía bờ biển.
Từ xa, trông thấy một bóng hình quen thuộc đang nhặt vỏ sò bên bờ.
Lại gần mới nhận , đó là Sở Dĩ An.
Hắn ngẩng lên thấy , ánh mắt bỗng sáng rực, như vì bừng lên giữa màn đêm u ám.
“Trân Châu? Nàng trở về !”
“Sao ngươi ở đây?”
Ta hỏi.
“Xong việc cần , liền từ quan.”
Hắn tha thiết:
“Năm phụ mẫu hãm hại, rơi xuống biển trôi dạt tới thôn Trân Châu, là nàng cứu .”
“Ta nàng ngày ngày mạo hiểm xuống biển, nên nghĩ về … để chăm sóc nàng.”
“Ta gác quá khứ, vốn định khi đỗ đạt công danh sẽ về một phu tử, cùng nàng an mà sống.”
“ đến Thái Bạch thư viện , mới phát hiện kẻ hại c.h.ế.t phụ mẫu đang nơi quyền cao chức trọng… chỉ thể nhẫn nhịn mà leo lên.”
“Vì bảo cho nàng, nghĩ để nàng thôn Trân Châu chờ . Những năm nhiều ngầm trở về tìm nàng, nhưng rốt cuộc vẫn…”
“Ta vốn định khi sẽ từ biệt, nhưng năm nay nàng nhiều nơi, chẳng trở về Chiêu Kinh.”
“Ta chỉ còn cách nhờ mang tất cả đồ vật ở đó đến cho nàng.”
“Trân Châu, là với nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-chau-sang-giua-mua-dong/20.html.]
Gương mặt hiện lên nụ chua chát đến cực điểm.
Gió biển thổi tung mái tóc , dung nhan thanh tú năm nào nay hằn vết phong sương, làn da trắng trẻo gió biển hun sạm, ngón tay cũng nứt nẻ vì lạnh.
Ta lặng lẽ , lặng lẽ lắng , lòng còn gợn sóng.
Đến nước , nguyên do còn ý nghĩa.
Lỡ , chính là lỡ , chẳng cần chấp niệm trong một giấc mộng tỉnh nữa.
Dù Sở Dĩ An nghĩ thế nào thì Tiền Trân Châu vẫn bước tiếp về phía .
“Nếu ngươi thích nơi , căn viện cũ cứ để cho ngươi.”
Ta , khẽ ,
“Về , sẽ trở nữa.”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
“Trân Châu…”
Hắn , nước mắt lăn dài.
“Sở Dĩ An, chúng đều chịu trách nhiệm cho con đường chọn.”
Khi xoay , tuyết lớn rơi trắng xóa, mùa đông nơi thôn Trân Châu vẫn luôn dài dằng dặc như thế.
Giữ lấy biển cả ôm trọn mất của .
Tuyết đầu mùa rơi vai, là cái lạnh thấu xương.
lúc , cái lạnh một vầng thái dương khác sưởi ấm.
Từ nay, sẽ còn run rẩy trong mùa đông nữa.
Gió nổi bốn phương, triều dâng triều lặng, từ nay về , mỗi tự trân trọng.
Sở Dĩ An, vĩnh biệt.
ĐOẠN KẾT
Bãi biển mịt mù, nơi màn tuyết sâu dày, một bóng khoác áo choàng đen dẫm tuyết bước đến.
Bùi Viễn nhanh chân tới mặt , kéo lòng, nắm lấy bàn tay lạnh cóng ép n.g.ự.c .
“Xong việc cả ? Kinh thành còn cả đống đơn hàng chờ Đông gia trở về xử lý đấy.”
Hắn cúi đầu, gạt tuyết rơi tóc , ánh mắt dịu dàng như đang nâng niu một báu vật hiếm .
“Còn nữa, cũng chờ Đông gia mà.”
“Bùi Viễn.”
Ta bỗng hỏi: “Nếu chỉ là một nữ tử lặn ngọc…”
Hắn , đôi mắt như phủ đầy tinh quang:
“Vậy thì sẽ dựng một ngôi nhà bên biển, ngày ngày cùng nàng lặn mò ngọc. Ngọc thì xâu thành chuỗi cho nàng đeo, ngọc thì xâu , tặng cho Vô Song.”
“Chàng chẳng đắn chút nào.”
Hắn khẽ , ngón tay thon dài vén gọn mái tóc gió thổi rối quanh tai .
Làn ấm áp phả vành tai, môi mỏng khẽ ngậm lấy, giọng trầm thấp mà quấn quýt:
“Trân Châu, yêu nàng.”
Tuyết lớn lặng lẽ lay động, thế gian như ngưng đọng.
Ta siết c.h.ặ.t t.a.y , càng tựa sâu vòng ôm của , như hòa tan sinh mệnh của .
Tuyết đậu mi mắt , tan thành một giọt nước nhỏ, tựa như ánh lệ.
Ta kiễng chân, khẽ hôn giọt lệ , đôi mắt sâu thẳm của , thì thầm đáp :
“Bùi Viễn, cũng yêu .”
Xa xa, sóng biển khẽ ngân nga, vạn vật đất trời mờ dần thành phông nền lặng lẽ chứng giám.
Chỉ còn nhịp tim vững vàng của , từng tiếng, từng tiếng, vang rõ bên tai.
Giữa trời đất mênh m.ô.n.g, gió tuyết đón trở về.
Trái tim phiêu bạt bấy lâu của Tiền Trân Châu, cuối cùng cũng nơi để thuộc về.
- Hoà văn -