Ta yên, từng bước từng bước tiến gần.
Đường nét quen thuộc vẫn thanh tú như xưa, nhưng trong đó nhuốm thêm một tầng xa cách mà chẳng hiểu nổi.
Tim bỗng nhiên thắt .
Sở Dĩ An… dường như đổi .
14
Thái Bạch thư viện cho Nguyên Bảo .
Họ nó như đang cả đống rác bẩn.
Rõ ràng và Nguyên Bảo đều tắm rửa sạch sẽ .
“Nếu phiền đến bề , ngươi chịu nổi ?”
Người gác cổng ném cho cái lạnh lùng, bỏ thèm để ý nữa.
Ta ôm chặt Nguyên Bảo đang bồn chồn, đặt nó xuống góc tường, thì thầm dặn nó đừng chạy lung tung.
Nguyên Bảo lấy mũi ướt sũng dụi mặt , mật c.ắ.n cắn ống quần Sở Dĩ An.
Thế nhưng khẽ phẩy tay, coi gì.
Ta cứng sững. Hồi , luôn quỳ xuống vuốt ve Nguyên Bảo...
Ở chốn , Sở Dĩ An ai thấy . Ta tự biện hộ trong lòng cho .
Rốt cuộc đây thôn Trân Châu, gặp một thôn nữ đen sạm cùng một con ch.ó già sẽ khinh rẻ.
Ta xoắn tay lo lắng, lom khom theo trong viện.
Quán nghỉ cạnh hồ, phong cảnh thanh tĩnh.
Sở Dĩ An rót cho một chén , đôi tay quen thuộc giờ mang một nét lạ khiến n.g.ự.c nặng bồi hồi.
Ta uống cạn, như đổ hạt đậu từ ống tre, bắt đầu lắp bắp để che giấu nỗi sợ trong lòng.
“Sở Dĩ An, ngươi… lâu gửi thư? Có bận lắm ?”
“Kỳ thi hương xong ? Phu tử bảo ngươi thông minh, chắc… chắc chắn đỗ chứ?”
“Mấy ngày nay ở nhà tích nhiều trân châu lắm đó, đợi chúng về sẽ lo tiền tiêu nữa!”
Nói xong, hồi hộp liếc hít sâu.
Trân trọng rút từ trong n.g.ự.c viên trân châu nặng trĩu.
Nhẹ nhàng với một lòng thành dâng hiến, chậm rãi đưa nó lên.
“Ngươi đoán xem… mang cho ngươi món gì nào? Là…”
“Dĩ An! Sao thấy ngươi ở đây, dễ tìm như !”
Một giọng nữ tử trong trẻo xao động khí trong đình.
Tay Sở Dĩ An khựng , co cứng, vẻ mặt khác thường.
Ngẩng theo tiếng, một thiếu nữ y phục tím, da trắng như tuyết bước tới chỗ đình, bước chân nhẹ nhàng.
Đầu đội ngọc trai, nét mày nét mắt sáng ngời, vẻ mặt kiêu hãnh.
Ánh mặt trời rọi lên nàng như phần ưu ái.
Nàng… đến nỗi bẽ mặt, như một hạt bụi tia nắng xuyên thủng.
Ta hoảng hốt cúi đầu, chăm những ngón tay đen sạm thô ráp của , chỉ chui xuống đất.
“Sao nàng đến đây?”
“Sư bảo tìm ngươi ở viện, tò mò mới đến xem là ai?”
Nàng chăm chú .
“Dĩ An, ngươi giới thiệu ?”
Nàng hỏi và mặt nóng bừng, tim đập như trống.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-chau-sang-giua-mua-dong/6.html.]
Hắn im lặng một lát.
“Như Tuyết.”
Giọng lạnh lùng, vang rõ trong tai .
“Nàng là hầu nhà , tên là Trân Châu.”
“Người hầu nhà ”... mấy chữ như hòn đá lạnh cắm thẳng trái tim đang phòng .
Thiếu nữ liếc từ xuống , bịt miệng khì:
“Hoá , nhưng ngươi thế , hầu … cũng , như an tâm .”
Nàng chỉnh lọn tóc, với vẻ ngạo mạn, :
“Ta là Kỷ Như Tuyết, là hôn thê của Dĩ An.”
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Bịch! Viên ngọc trong tay chứa đựng bao mồ hôi, m.á.u lệ, bao yêu thương và mong mỏi thấp hèn rơi xuống sàn. Bất lực lăn ván gỗ như một trái tim.
Lăn qua chân Sở Dĩ An, qua vành đình.
Thình một tiếng, rơi mặt nước lạnh lẽo của hồ nước.
Vòng sóng lan nhanh chóng tan biến.
Như từng tồn tại.
15
Ta lấm lem bùn đất, thất thần bước khỏi viện. Lời Sở Dĩ An vẫn vang trong tai.
“Trân Châu, phận ngươi thấp hèn, thể giúp đường quan? Nếu ngươi lời trở về thôn Trân Châu, mai vị thăng vạn phẩm, sẽ cho ngươi một vị trí thất.”
Ta cúi đầu im lặng, nước mắt lặng lẽ rơi.
Vị ngọt mặn đọng ở cổ họng khiến thể nổi lời nào. Hắn khẽ khinh bỉ, giọng lạnh lùng:
“Vậy đa tạ ngươi chăm sóc đây, những đồng bạc ngươi cầm lấy , từ nay chúng chấm dứt ân oan.”
Ta nắm chặt viên trân châu vớt từ ao, nghiến chặt môi đến vị m.á.u đắng.
Sao thể?
Sao chỉ vài câu nhẹ nhàng xoá ba năm kỷ niệm ở thôn Trân Châu?
Hắn chê phận hèn mọn, sợ như miếng keo cứ bám dính lấy .
… thế ?
Khi xưa là ở ; nếu còn thích , còn mong cầu thê tử ?
“Khói lửa năm tháng, sớm tối cùng …” đều là lời tự miệng .
Chỉ vài tháng ngắn ngủi, từ xuân sang thu, Sở Dĩ An của thôn Trân Châu đổi khác thành như ?
Nhà của Tiền Trân Châu bỗng tan vỡ?
Không … Ta lau m.á.u chảy ở khóe môi.
Đời vẫn chỉ trở về cái Sở Dĩ An mà thôi.
Ta còn Nguyên Bảo.
Hơn nữa, còn cho nhiều tiền, đủ để cả đời xuống biển mò ngọc.
Như , chúng … hai bên còn nợ nần. Không khí lạnh xuyên qua n.g.ự.c rỗng, lạnh đến đau nhói.
Cái góc tường nơi hai ngày cũng trống vắng.
“Nguyên Bảo?”
Góc tường trống trơn.
Ta rõ ràng bảo nó ở đó chờ , nó ngoan lắm, chẳng bao giờ chạy .
“Nguyên Bảo!”
Ta gọi nữa, nhưng nó chạy tới đón như khi, vẫy đuôi phấn khởi.