NGỌC CHÂU SÁNG GIỮA MÙA ĐÔNG - 7

Cập nhật lúc: 2025-10-01 15:28:36
Lượt xem: 38

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nỗi đau lập tức chuyển thành hoảng loạn. 

 

Ta như điên dại chạy dọc bờ sông, gọi xăm xăm tìm bóng nó.

 

“Đánh c.h.ế.t nó! Đánh c.h.ế.t ! Ha ha ha!”

 

“Nhanh! Dùng gậy đ.â.m ! Đừng để nó bò lên bờ!”

 

Tiếng chói tai vang từ bờ sông, lẫn với những tiếng nấc nghẹn. 

 

Tim quặn , như phát điên xô xát qua đám đông tò mò. 

 

Cảnh tượng mắt khiến ruột gan như xẻ. 

 

Con Nguyên Bảo hiền lành trôi lềnh bềnh giữa dòng nước lạnh. 

 

Lông vàng sẫm giờ nhuộm đỏ vì m.á.u, mặt nước loang một mảng đỏ chói. 

 

Nó cố vùng vẫy, bốn chân mềm rũ. 

 

Mỗi cố chạm bờ, lũ mặc học sinh Thái Bạch thư viện bờ dùng gậy dài đ.â.m thẳng đẩy nó

 

Chúng tàn nhẫn, nhắm đầu và mắt nó ném đá.

 

“Nguyên Bảo—!!!” 

 

Tiếng gào của vang lên thê t.h.ả.m chẳng giống tiếng

 

Nguyên Bảo thấy. 

 

Nó khẽ ngóc đầu. Đôi mắt sáng trong ngày thường giờ đỏ lốm đốm m.á.u và lệ. 

 

Có lẽ nó như khi vẫy đuôi về phía … nhưng ngay cả nhấc đuôi cũng còn sức.

 

“Thôi ! Mấy kẻ súc sinh ! Dừng !” 

 

Ta gầm lên, lao tới tước cây gậy dính m.á.u khỏi tay một tên. 

 

“Đồ nữ nhân thôn dã ở mà lăn tới! Cút ! Đừng phá trò vui của chúng !” 

 

Hắn quát, hất một cú, cú đá đập xương sườn vốn tái phát, đau buốt. 

 

Ta rên một tiếng ngã.

 

Nguyên Bảo! 

 

Ta bật dậy, màng tất cả nhảy bổ xuống sông. 

 

Khi vớt lên, nó còn thở. 

 

Bụng mềm ấm của nó một vết d.a.o sâu thấy cả xương, m.á.u vẫn rỉ

 

đ.â.m như rác rưởi vứt xuống nước. 

 

Chúng dùng gậy đ.á.n.h nó, chà đạp, cho nó lên bờ cầu sinh. 

 

chờ trong cái lạnh đó lâu, đến khi thấy xuất hiện, thì… trút thở cuối cùng.

 

Ta hít một sâu, nuốt vị mặn tanh cổ họng. 

 

Rút con d.a.o bẻ vỏ trai từ thắt lưng , nắm chặt trong tay.

 

 Phải g.i.ế.t. 

 

g.i.ế.t hết chúng

 

Những kẻ g.i.ế.t Nguyên Bảo, sẽ bắt đền bằng mạng.

 

16

 

“Các ngươi đang gì?” 

 

Một giọng nữ quen thuộc, vang lên giữa đám .

 

Ta ngẩng đầu, qua tầm mờ vì m.á.u và nước mắt, thấy hình bóng quen .

 

Sở Dĩ An che chở Kỷ Như Tuyết bước đám đông. 

 

Hắn cau mày, cảnh hỗn loạn mắt.

 

Như kẻ chìm nắm chặt sợi rơm cuối cùng, ôm lấy Nguyên Bảo, nước mắt rơi như mưa:

 

“Sở Dĩ An, Nguyên Bảo c.h.ế.t .” 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-chau-sang-giua-mua-dong/7.html.]

 

“Là bọn họ, bọn họ g.i.ế.t Nguyên Bảo! Bọn họ g.i.ế.t Nguyên Bảo kìa!”

 

“Hừ.” 

 

Kẻ đá khẩy, giọng đầy khinh bỉ: 

 

“Ta ! Chó điên hợp với nữ nhân điên! May mà để con thú đó thư viện, khỏi bẩn chỗ!”

 

“Này! Nữ nhân điên!” 

 

Một khác khoanh tay, từ cao xuống với vẻ khinh miệt.

 

“Con ch.ó của ngươi thấy điên, già dơ bẩn, bọn còn tưởng là ch.ó hoang vô chủ đó! Đã giúp ngươi xử lý , khỏi lo nó c.ắ.n !”

Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối

“Này!” 

 

Kỷ Như Tuyết nhíu mày xinh, lời lẽ chút trách móc: 

 

“Các quá đáng ! Chó của nàng ai c.ắ.n , các tàn nhẫn thế? Mau sang xin ! Không thì sẽ với phụ , khiến các còn đường chạy!”

 

Nói xong, bên cạnh móc vài tờ ngân phiếu, quăng lòng ôm Nguyên Bảo, dính đầy m.á.u. 

 

“Cầm tiền cút mau! Giả điên giả khờ chẳng để lừa tiền ?”

 

Xung quanh vang lên một loạt những tiếng khinh bỉ tán đồng.

 

Ta tiền.

 

Ta Kỷ Như Tuyết.

 

Ta đám đáng ghét đó.

 

Chỉ Sở Dĩ An.

 

Nam nhân từng ôm trong gió tuyết, từng thì thầm hứa sẽ bao giờ phụ .

 

Hắn cau mày, ánh mắt quét qua xác Nguyên Bảo, quét qua khuôn mặt lẫn m.á.u lẫn nước mắt, quét qua con d.a.o găm trong tay

 

“Trân Châu, ầm ĩ đủ ?”

 

“Chỉ là một con thú thôi.”

 

Tiếng thế giới dường như rút hết trong khoảnh khắc .

 

Ta từng nghĩ, lời thể đau đến thế.

 

Nó vô tình nghiền nát sợi lưu luyến cuối cùng còn sót trong .

 

Sở Dĩ An quá hiểu… cách dùng lưỡi d.a.o bén nhất, đ.â.m thẳng trái tim .

 

Chỉ là nô bộc nhà . Chỉ là một con thú. Hắn trở về với vị thế Sở công tử cao ngạo, công danh, mỹ nhân.

 

Ba năm ở thôn Trân Châu, căn nhà tồi tàn , nữ tử lặn ngọc , con ch.ó già tên Nguyên Bảo… tất cả trở thành vết bùn vội xoá , dám nhớ .

 

Ta cúi đầu Nguyên Bảo trong lòng, bao giờ mở mắt nữa, vết thương ghê rợn bụng nó.

 

Cảm thấy chuyến đến Cẩm Châu , thật nực bao.

 

“Cạch.”

 

Một tiếng nho nhỏ.

 

Con d.a.o găm trượt khỏi tay .

 

Ta rút mảnh giấy Sở Dĩ An từng tên lên, xé nát thành từng mảnh.

 

Nhẹ nâng tay, từng mảnh rơi lả tả, giống hệt trận tuyết đầu mùa ba năm bãi biển.

 

Ta ôm Nguyên Bảo, bình tĩnh lên tiếng.

 

“Sở Dĩ An.”

 

“Ta cùng một nhà với ngươi nữa.”

 

“Không bao giờ nữa.”

 

17

 

Mùa đông ở Chiêu Kinh lạnh hơn thôn Trân Châu nhiều lắm.

 

Trận tuyết đầu qua, tuyết ngập quá mắt cá chân.

 

Loading...