“Đã  ngoài làng loạn , may mà em đụng  , nếu chạy lạc đường thì   ! Em đúng là một kẻ mù đường mà!”
Lưu Mộc Lỗi    , còn chấm  mũi ,  trở về dáng vẻ điềm tĩnh như .
 trong lòng  vẫn còn một vài điểm nghi vấn.
Tại  Lưu Mộc Lỗi chọc đau bụng , mà lão già điên  cũng ?
Với ,  Lưu trông khoẻ như , nào  điểm nào giống  mắc bệnh nan y ?
Viên ngọc  rõ ràng là Mỹ Nhân Châu, tại  lão điên   là Trường Mệnh Châu?
Trực giác mách bảo  rằng chuyện   đơn giản.
 những điểm đáng ngờ   đều   với Lưu Mộc Lỗi. Dù  thì   vẫn luôn nghĩ  là một cô gái ngây thơ, khờ khạo. Lỡ như   thật sự  vấn đề,    chẳng  là "đánh rắn động cỏ" ?
Bây giờ đương nhiên vẫn nên giả vờ tin tưởng Lưu Mộc Lỗi, để   thả lỏng cảnh giác.
Lão điên    tối nay họ sẽ bắt  ngủ trong đống rong biển ?
Đợi đến tối,  chuyện sẽ rõ ràng.
Đến tối,  vẫn chần chừ  ngủ, cứ thế  ườn  ghế sofa chơi máy tính bảng.
Gần mười hai giờ, Lưu Mộc Lỗi quả nhiên đến giục .
"Ngọc Giao, bây giờ trong  em  Mỹ Nhân Châu đấy, vật quý giá như   thể lãng phí .
Em  ngủ sớm, như  viên ngọc mới  thể   cơ thể em."
Lưu Mộc Lỗi , tay   cũng  ngừng nghỉ.
Bàn tay  an phận của   từ từ vuốt ve dấu ấn hình trái tim ở gốc đùi .
  tắm xong , chỉ mặc một chiếc áo hai dây nhỏ.
Nói cũng lạ, lúc tắm, hòn ngọc đó dường như biến mất.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Tiệm Tạp Hoá Lông Gà trên MonkeyD ❤️ Tớ có kênh audio riêng, nên nếu các cậu thấy bản này ở đâu ngoài Monkey và kênh audio của tớ thì hãy báo cho tớ để tớ vác gậy đi gõ nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ.
Ngoài việc thỉnh thoảng  đổi nóng lạnh, về cơ bản,    cảm giác  dị vật, nhưng dùng tay sờ thử, hòn ngọc đó quả thật vẫn ngoan ngoãn  ở đó.
Vừa tắm xong , từ xa   thấy  Lưu lén lút  .
Miệng bà còn lẩm bẩm những câu như "đồ lẳng lơ, đáng đời".
  giải thích một chút,   giọng bà lớn, mà là thính giác của  quá .
Lưu Mộc Lỗi cứ mân mê dấu ấn hình trái tim ở gốc đùi .
 giữ tay   .
"Anh  tò mò đây là dấu ấn gì ?"
Lưu Mộc Lỗi ngây .
"Còn  thể là gì, hình xăm chứ ."
 lắc đầu.
"Vậy là vết bớt?"
Lưu Mộc Lỗi hỏi  chút do dự.
Chắc   cũng cảm thấy, vết bớt hình trái tim như  thật sự quá kỳ lạ.
    gì.
"Đôi khi em cũng nghĩ,  khi nào kiếp  em  thương, đúng lúc để  vết sẹo hình trái tim, nên mới hóa thành vết bớt  ."
Nói xong,  giả vờ trầm tư.
"... em thật sự  thể nghĩ  vết thương nào  thể để  dấu vết như ."
Lưu Mộc Lỗi  nhịn , bật  khùng khục.
"Sao em   sớm, thật    từng thấy  ha ha ha ha!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-my-nhan/chuong-4.html.]
"Anh từng thấy một con vật... ừm, một con mèo trắng, nó  ... , lúc  phát hiện  nó,   nó bê bết máu,    dùng đinh đóng chặt xuống đất, đúng lúc tạo thành hình trái tim."
 sợ hãi kêu lên một tiếng, rúc  lòng Lưu Mộc Lỗi, từ từ hỏi.
"Vậy   cứu nó ?"
"Anh...  đương nhiên cứu nó ."
"Anh là sinh viên sinh học, chắc chắn  thể cứu sống nó dễ dàng  ?"
Lưu Mộc Lỗi miễn cưỡng nặn  một nụ .
"Đáng tiếc... lúc đó   thực hành nhiều, chỉ  lý thuyết suông, thật sự  khó cứu sống nó, nhưng   chôn cất nó cẩn thận."
 cũng khẽ thút thít.
"Mộc Lỗi...  thật lương thiện,   xem, kiếp  em   là con mèo trắng nhỏ đó , kiếp  đến tìm  để báo ơn?"
Lưu Mộc Lỗi theo bản năng phủ nhận.
"Sao  thể là báo ơn?!"
Ngay  đó,   cũng cảm thấy phản ứng của  quá kịch liệt, nên  đầu  giải thích thêm vài câu:
"Ý  là, đó là chuyện của hai, ba năm , cho dù là báo ơn thì cũng  hợp với tuổi của em."
 khúc khích .
" mà, em  đùa thôi!"
Lưu Mộc Lỗi    theo, mà cứ giục  về phòng ngủ.
"Mau về ngủ , muộn  thì  kịp nữa ."
 theo   về, chăn  giường   trải gọn gàng.
Chưa kịp vén lên, Lưu Mộc Lỗi   tắt đèn.
 nhanh mắt nhanh tay vén chăn lên, bên trong quả nhiên trải đầy rong biển!
Mặt  lập tức biến sắc.
"Trên giường trải cái gì thế ?"
 hầu như  bao giờ nổi giận với Lưu Mộc Lỗi.
Nếu   chột , đột nhiên   chất vấn, nhất định sẽ lộ tẩy.
Không ngờ Lưu Mộc Lỗi  chỉ tỏ vẻ ngơ ngác.
"Ngọc Giao, em... em  thế, đây là rong biển bình thường mà."
"Tại   giường   trải rong biển?"
Lão điên  , tối nay tuyệt đối đừng ngủ trong đống rong biển, nếu  tinh hồn sẽ  ngưng kết trong hòn ngọc.
Chẳng lẽ ông   là thật?
Lưu Mộc Lỗi thần sắc bình thường.
"Vì trong  em  Mỹ Nhân Châu, cho dù  bôi mỡ mỹ nhân ngư, khiến nó  còn chạy lung tung nữa, nhưng về bản chất vẫn là  đổi môi trường, nên nó mới thường xuyên  đổi nóng lạnh, đó là vì  thích nghi .
Rong biển  là nơi mỹ nhân ngư thích ở nhất, em trải nó ngủ thì sẽ  khó chịu nữa."
Lời giải thích của     vẻ hợp lý, nhưng  cứ thấy  đúng!
"Không , em thấy vẫn ,  cần trải rong biển.
Anh lấy nó  , em  quen ngủ với thứ ."
Lưu Mộc Lỗi còn  khuyên,  trực tiếp nổi giận.
"Lưu Mộc Lỗi,   thật cho ! Mẹ  thật sự  bệnh nan y ? Khoảng thời gian  bà   từng uống thuốc gì cả, hơn nữa  thấy bà  tinh thần phấn chấn,  gì  chút nào giống  bệnh ?
Nói cho   nhé, nếu  còn trải cái rong biển , hôm nay  sẽ  ngủ !"