Sơ Nguyệt cư ở phía đông của hoàng thành, Lãnh cung ở phía bắc, lúc Ngọc Tử Hành trở về thì cũng chính  lúc Kim Lân Vệ đang đổi ca, nên   đường cũ nữa mà vòng qua con đường ở phía Tây để về.
 chạy trời  khỏi nắng, khi cách Ứng Long Môn  xa, Ngọc Tử Hành  trông thấy một tốp vệ binh áo giáp sáng chói đáng  uy nghiêm ở đó.
“Kim Lân Vệ từ khi nào  túc trực ở Ứng Long môn như thế?”
“Nô tài cũng  .”
Kim Lân vệ là vệ binh của Hoàng thượng,     ở  hoàng cung chẳng còn bao nhiêu, theo lẽ thường đáng   nên ở đây chứ, lãnh cung cũng thuộc về hậu cung, nam nhân bên ngoài    phép  đây.
Kim Lân vệ thấy nghi trường của Ngọc Tử Hành liền vội vàng quỳ gối thỉnh an, tiến gần hơn đến một chút nữa thì Ngọc Tử Hành liền thấy một nam nhân,   mặc áo giáp nạm m.ãng x. dẫn theo một đứa trẻ bước .
Phúc Bảo hít một hơn thật , “Tiểu thư…”
Đứa trẻ ngốc nghếch ,  bắt đầu .
Người nam nhân   hình vạm vỡ, mặc bộ giáp sắt thì càng thêm vài phần to lớn, càng lúc càng thu hẹp  cách với Ngọc Tử Hành, gần đến mức Ngọc Tử Hành còn ngửi thấy mùi hương thơm thoang thoảng   của ngài .
Đối phương  thật tươi, trông chẳng khác nào một con sói   phần h.ung t.ợn   phần ngây ngô.
Phúc Bảo vội vàng lùi về , để  Ngọc Tử Hành và   mặt đối mặt.
“Nhiều năm  gặp, nương nương  một bước lên mây, suýt chút nữa thì thần  nhận  .”
“Thẩm Đoạt, ăn  tử tế cho .”
“Xin nương nương thứ , thần   ăn .”
“Không  ăn   thì liệu nơi mát mẻ mà tránh nắng .”
“Đứng cùng nương nương  là dễ chịu.”
“Thử    nữa xem nào.”
Ngọc Tử Hành tức đến mức chuẩn  xắn tay áo lên để xử lý thì đứa trẻ  Thẩm Đoạt dẫn theo bất ngờ cất tiếng.
“... thả     ?”
“Đây là?”
Thẩm Đoạt thả đứa trẻ , lúc  Ngọc Tử Hành mới  rõ mặt mũi của nó, là một đứa trẻ  sáng sủa.
“Đây là đại hoàng tử?”
Đại hoàng tử?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngoc-tu-hanh-khong-phai-la-nguoi-tot/chuong-20-gap-lai-co-nhan.html.]
“Ta  ! Ngươi b.ắt nhầm  !”
“Nương nương nếu như  tin,  thể phái cung nhân tới kiểm chứng.”
Ngài    như thế, đứa trẻ  chắc chắn chính là Trầm Viễn .
“Sao ngươi và đại hoàng tử  đến Ứng Long Môn?”
“Thần cũng  hỏi,  nương nương   tới đây? Rõ ràng  thấy nghi trượng của nương nương khuất xa ở đằng , đừng  là, nương nương sợ sẽ gặp mặt thần đấy nhé.”
Ngọc Tử Hành  ! Nói năng linh tinh!
Phúc Bảo  cách đó  xa, khẽ ho một cái, nhắc nhở Ngọc Tử Hành rằng đại hoàng tử vẫn còn đó.
Với thái độ  chút kiêng kị  của Thẩm Đoạt, Trầm Viễn  ngốc đến  cũng  là chuyện gì.
“Đại hoàng tử,  con  đến đây?”
“Ta chỉ  dạo thôi…”
“Đi dạo mà Kim Lân vệ   tay?”
Trầm Viễn  Ngọc Tử Hành    Thẩm Đoạt, “Các  thả  ,    thấy gì cả.”
“Vậy bản cung thủ tiêu con chẳng  tiện hơn nhiều ?”
“Người…”, Trầm Viễn sợ hãi lùi về phía .
“Con  Thẩm thống lĩnh đưa đến gặp phụ hoàng  theo bản cũng trở về hậu cung?”
Trầm Viễn gấp gáp , “Con   tham gia h.ội s.ăn mùa xuân.”
“Vậy ,  cùng .”
 
Thẩm Đoạt đột nhiên lên tiếng, “Ta   rằng sẽ cho  đưa hoàng tử  ư?”
Ngọc Tử Hành bình tĩnh  về phía ,   đầu  dù chỉ một , “Thẩm Đoạt, Ngọc Tử Hành   gì,  giờ  đợi ngươi cho phép.”
“Nếu như thần nhất quyết  ngăn  thì ?”
“Ngăn  thì cứ ngăn, hà cớ  phí lời.”
Ngọc Tử Hành  thấy tiếng   vang vọng từ phía , “Ngọc Tử Hành,  chẳng  đổi một chút nào cả!”
Ngọc Tử Hành  thèm để ý, càng rảo bước nhanh hơn nữa.