luôn những gì mà Điền Điền luôn trái ngược với cái tên ‘dịu dàng, bình yên’ của cô ! Đây đúng là kiểu ‘miệng chó mọc ngà voi’ mà.
còn kịp trả lời, cô tiếp tục oanh tạc: [Cậu cuối cùng cũng nhớ bạn đồng hành như tớ ? An Nhiên, còn là con ? Tớ thì vẫn còn đơn độc ở nơi hoang vu hẻo lánh, ai giúp đỡ, còn thì ? Cậu theo sắc bỏ bạn, tớ còn chẳng lừa đến .]
“…” nên trả lời tin nào .
[Cậu gọi nơi đó là hoang vu hẻo lánh ? Rõ ràng là đông đúc ồn ào nha! Còn là cô độc ai giúp đỡ hả? Tớ đoán hiện tại vẫn đang bận rộn tiếp đón khác thì .]
[Tớ , ? Cậu đợi lát nữa mới mắng tiếp ?]
hít sâu một : [Điền Điền, nếu tớ với , tớ… tối nay… thể cắm trại cùng … thì sẽ thế nào?]
Gửi xong, dám tin nhắn trả lời của cô nữa, vội vàng tắt máy và nhắm mắt để trấn tĩnh tâm trạng rối bời của .
Cho đến khi chuông điện thoại vang lên, thực sự giật b.ắ.n vì sợ hãi. Chỉ cúp máy trong hoảng loạn.
Ngay đó, Điền Điền gửi tin nhắn tới: [An Nhiên, chị đây g.i.ế.c !!!!!]
[Huhu, chị em ơi, bình tĩnh một chút mà. Đợi lát nữa tớ sẽ gửi định vị cho , tự qua đây nhé? Bây giờ bọn tớ vẫn đang đường, tớ thực sự điểm đến ở cả…]
[…]
Một chuỗi biểu tượng hình con d.a.o đầy m.á.u xuất hiện màn hình…
“Sao chị máy?” Giọng cứng nhắc vang lên bên tai .
“Hả?” giật , thoát khỏi dòng suy nghĩ.
“Không gì , quan trọng…”
“Đường thì ngoằn ngoèo mà chị cứ cúi đầu như thế, lẽ nào thấy khó chịu ?”
: ???
“À… thấy cũng bình thường.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngot-den-tim/7.html.]
Chuyện gì ? Cố Duệ… chủ động chuyện với ?
nhịn mà lén . Vẫn là dáng vẻ lạnh lùng như thường, nhưng mà góc nghiêng … thật sự đến mê hồn !!!
Bình tĩnh nào An Nhiên…
tự nhắc nhở bản : Giờ là lúc để ngắm trai .
“Nhìn đằng .” Cố Duệ nhẹ nhàng .
sững một lúc, bầu khí cũng trở nên gượng gạo hơn, Cố Duệ đang chứ? Rõ ràng là chỉ lén mà thôi…
Không là hơn hai tiếng sớm phát hiện bản chút rung động vẻ ngoài trai của Cố Duệ, nên mới cố tình chạy tới tán tỉnh ? Tại đến tận bây giờ mà trái tim vẫn đang đập loạn nhịp ? Không , , thực sự là !!!!!
“Kít!”
Chiếc xe đột nhiên phanh gấp, khiến bánh xe ma sát với mặt đường tạo âm thanh chói tai. cảm nhận trán đập đó, một cảm giác nóng hổi bắt đầu lan , đừng với là… m.á.u chảy nhé?
“Làm , Duệ?” Cái ở ghế va lưng ghế của lên tiếng.
“Rẽ gấp, xe đối diện lấn đường…”
“Chị thế?”
Cố Duệ vội vàng đỡ lấy đầu , đó : “Tiểu Mễ, hộp cứu thương ? Lấy băng gạc nhanh lên, An Nhiên chảy m.á.u !”
“Không chứ, Duệ, đột nhiên như em phản ứng kịp . Hộp cứu thương do cất ? Hay là thử…”
“Cậu cút .” Cố Duệ lập tức cởi áo phông đang mặc xuống, đó nhào thành một cục ấn trán .
“ mà.”
Bạn đang đọc truyện của nhà Cam edit. Chúc bae đọc truyện zui zẻ nhaaa 🍊.
“Đừng cử động.” Giọng trầm xuống, thì thầm bên tai .