Tám rưỡi, hai  tắm rửa,  một bộ quần áo sạch  xuất hiện ở nhà ăn.
 
Chu Thời Tự bưng hai ly cà phê  pha xong, đặt một ly  hình vẽ latte  mặt Qiao Yu Ning.
 
“Sau  mỗi sáng, em đều dậy tập thể d.ụ.c cùng .” Anh thong thả .
 
Qiao Yu Ning  , ngẩng đầu, đôi mắt  khẽ mở to, như thể đang : Anh nghiêm túc ?
 
Chu Thời Tự hiểu ý cô: “Nghiêm túc đấy.”
 
“Em mới  thèm.” Qiao Yu Ning kiên quyết từ chối: “Giữa mùa đông lạnh giá thế , em  ngủ nướng mà  dậy sớm tập thể d.ụ.c cùng , em   bệnh ?”
 
Chu Thời Tự: “Vậy sáng nay em thì ?”
 
“Sáng nay là một ngoại lệ.” Qiao Yu Ning giục: “Anh mau ăn sáng ,  thì   sẽ muộn đấy.”
 
Chu Thời Tự  mấy bận tâm: “Muộn cũng  ,  ai dám   cả.”
 
“Anh giỏi quá cơ.” Qiao Yu Ning giơ ngón cái lên, mỉa mai .
 
“Cảm ơn.”
 
Chu Thời Tự thỉnh thoảng trêu chọc cô một hai câu, đến khi   cửa  , thật sự  muộn hơn bình thường hơn hai mươi phút.
 
Qiao Yu Ning tiễn   cửa: “Tan  về, mua cho em một xiên kẹo hồ lô nhé.”
 
“Muốn ăn kẹo hồ lô ?” Chu Thời Tự chỉnh  bộ vest, khóe mắt khẽ nhếch lên: “Giờ gọi đầu bếp  cho em.”
 
Qiao Yu Ning lắc đầu, bướng bỉnh : “Không, em   mua cho em cơ.”
 
Chu Thời Tự  xong, khóe môi nở nụ  cưng chiều: “Được, em  gì  cũng mua cho em.”
 
“Đi đến Nhã Ngự Hiên gói thêm cho em một phần cua chay nữa nhé,   ?”
 
Qiao Yu Ning lập tức đáp: “Có!”
 
“Được.” Chu Thời Tự xoa đầu cô, cúi  in một nụ hôn lên môi cô: “Đi đây.”
 
“Vâng, tạm biệt.” Qiao Yu Ning tựa  khung cửa, vẫy tay với .
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngot-sung-day-dua-treu-choc-anh-kho-kim-long-dong-tam/chuong-94-tien-anh-di-lam.html.]
Chờ   lên xe xong, Qiao Yu Ning đóng cổng lớn,   trong nhà.
 
“Dì Ngô, con lên lầu vẽ tranh đây,   chuyện gì thì cố gắng đừng  phiền con nhé.”
 
Bức ảnh chụp sáng nay, cô  thể vẽ xong trong hôm nay hoặc ngày mai,  cần trì hoãn nữa.
 
Mèo con Kute
Dì Ngô: “Vâng ạ.”
 
Qiao Yu Ning đến quầy bar lấy một cốc nước nóng, đang định bước lên lầu thì  thấy tiếng chuông cửa vang lên.
 
Cô đặt cốc xuống, gọi dì Ngô đang định  mở cửa .
 
“Dì Ngô, để con.” Qiao Yu Ning chạy nhỏ đến cửa, nghĩ rằng Chu Thời Tự  rời   để quên thứ gì đó.
 
Cánh cửa còn chỉ hé một khe nhỏ, cô  vội vàng mở miệng hỏi: “Anh  quên mang gì ...”
 
Thế nhưng,  khi cô  rõ   ở cửa, giọng  bỗng nhiên ngưng bặt, cô ngạc nhiên : “Bác gái Đường,  bác  đến đây?”
 
Đường Cẩn Chi ngoài cửa mặt đầy tươi : “Đến thăm Kiều Kiều của chúng  đây mà.”
 
Kiều Dư Ngưng  thiết vòng tay ôm lấy cánh tay bác , “Bác Đường ơi, bác mau  , ngoài trời lạnh lắm ạ.”
 
“Được.” Đường Cẩn Chi  đầu đến căn nhà  của cô, đảo mắt  quanh một lượt, “Kiều Kiều , nhà cháu với căn biệt thự của thằng nhóc Chu Thời Tự , bố cục cũng khá giống  đấy.”
 
“ mà, gu thẩm mỹ của cháu  hơn,  phong cách hơn nhiều.”
 
Kiều Dư Ngưng: “Gu của Chu Thời Tự cũng  tồi ạ.”
 
Phải  là, về mặt thẩm mỹ của  , đúng là  thể chê   .
 
“Cháu đừng   đỡ cho nó nữa.” Đường Cẩn Chi  cô với ánh mắt đầy ẩn ý, “Thằng nhóc đó bây giờ  ở nhà , gọi nó qua đây .”
 
Kiều Dư Ngưng   thì hiểu , bác  đến thẳng nhà cô, chứ  hề ghé qua chỗ Chu Thời Tự.
 
“Anh   ngoài    ạ.”
 
“Vậy thì kệ nó .” Đường Cẩn Chi  thẳng mục đích chuyến  , “Kiều Kiều, cháu thật sự   lòng cái thằng con trời đ.á.n.h của bác  ?”
 
Tối qua  tin  từ Dung Nhàn, đến giờ bác  vẫn cảm thấy như đang  lừa .