"Tiểu… Tiểu Liên ." Bố  gượng gạo chào dì Lô, nhưng ánh mắt dì   cứ dán chặt  .
 
Trong tay dì  đang bưng một đĩa cơm cuộn rong biển phủ đầy sốt mayonnaise béo ngậy. "   xong nên  cho Anh Anh nếm thử." Dì Lô  chằm chằm  , giọng  dì  chậm rãi một cách lạ thường, và  chút cảm xúc nào khi đưa chiếc đĩa đến  mặt .
 
"Con    ạ, cảm ơn dì Lô."  vội vàng trốn  lưng bố, rụt rè thò đầu   dì .
 
"   xong nên  cho Anh Anh nếm thử." Dì   tiến thêm một bước, tiếp tục đưa đĩa cơm  và lặp  y hệt câu  đó, nhưng  vẫn kiên quyết  chịu nhận, bởi   dặn , đồ ăn của dì   độc của trẻ con nên một miếng cũng   ăn.
 
"Dì Lô đặc biệt  cho con đó, con cứ nhận lấy ." Bố   một  nữa bán  ! Ông  kéo  từ phía    đẩy  về phía chiếc đĩa.
 
 nghiến răng,  đó liền lao thẳng tới và đ.â.m sầm đầu  cánh tay dì Lô, khiến đĩa cơm cuộn rong biển lập tức  đổ xuống đất  văng tung tóe khắp sàn.
 
"Ái chà! Con bé . Xin  nhé Tiểu Liên, chị… chị đừng quá buồn, nhớ giữ gìn sức khỏe nhé."
 
  hề ngoảnh đầu  mà chạy một mạch về nhà, nghĩ rằng chỉ cần về đến nhà là sẽ an . Thế nhưng, khi  đẩy cửa bước ,  kinh hoàng thấy chiếc váy hồng đó đang bay lơ lửng ngay giữa sân nhà !
 
18
 
"Con bé , sợi dây phơi đồ dày như thế  thì   mà nó bay  chứ." Mẹ   múc cơm  trêu . Lúc ,    đến mức thất thần và chỉ   ở bàn ăn mà sụt sịt.
 
"Tại   treo váy của Lô Khả Khả trong sân  ?" Nỗi sợ hãi  thể ngăn cản  sự tò mò, vì     nghiêm túc mà hỏi .
 
Mẹ   xong liền lộ  vẻ mặt đầy ngượng ngùng.
 
"Trong phim ảnh   đều diễn thế mà,  là    thể phơi khô  những thứ tà quái."
 
Nghe  vẻ đây cũng là  đầu tiên  gặp  chuyện thế  nên đành   bệnh thì vái tứ phương. Mẹ  bưng bát cơm đến  mặt,  khẽ vuốt mũi  một cái: "Hôm nay cái mũi chó con của   còn linh nghiệm nữa  ? Sao   là thơm quá ."
 
 liền  đến nỗi sủi cả bọt mũi  giả vờ như một chú chó con đang đánh  theo, nhưng sự thật là chẳng hề  mùi thơm nào cả.
 
Mẹ  thấy biểu cảm của  thì liền nghi ngờ ngửi thử miếng sườn xào chua ngọt trong đĩa: "Không  chứ, hôm nay   món thơm ngon mà."
 
"Không những mũi  linh nghiệm, mà mắt con bé cũng chẳng còn tinh nữa . Cô giáo  nó   rõ bảng đen nữa."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngu-quy-doi-mang-nguyen-anh-1/chuong-7.html.]
 
"Con  cận thị  ? Mẹ  dặn bao nhiêu  là   xem TV lâu như  cơ mà."
 
  dám hé răng nửa lời, bởi vì   rõ hơn ai hết đây tuyệt đối   là cận thị, cũng giống như cái sự thật khủng khiếp rằng bát cơm trắng ngần  mặt  đây...     là cơm. Đó là một khối lúc nhúc những con giòi béo mẫm, trắng ởn đang điên cuồng bủa vây, xoắn xuýt   một cách nhầy nhụa, kinh tởm, thậm chí  một  con còn cố đang vùng vẫy trườn bò  khỏi thành bát.
 
19
 
Một cơn buồn nôn ghê tởm lập tức cuộn lên từ  dày khiến   vội vàng buông đũa, đặt mạnh bát xuống bàn  nhắm chặt mắt, dùng hết sức dụi dụi liên hồi,  đó mới dám run rẩy  .
 
À,   thì đúng là cơm . Vẫn là những hạt cơm trắng trong, thơm dẻo quen thuộc.
 
"Con ranh họ Lô đó hôm nay  đến quấy rầy Anh Anh nhà  nữa  ?"
 
"Người  cũng chỉ là  ý ,  nấu chút đồ ăn ngon cho Anh Anh thôi mà."
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
"Tốt bụng cái gì mà  bụng! Mụ   bệnh đấy, bệnh nặng lắm !" Thấy   thực sự nổi giận, bố  liền vội vàng im bặt, chỉ  cúi đầu lùa vội cơm  miệng, nhưng  vẻ như cơn thịnh nộ của  vẫn  hề nguôi ngoai. "Mụ  đang  bắt đầu từ chuyện ăn, chuyện mặc, chuyện ở, chuyện  , để từng bước, từng bước biến Anh Anh nhà  thành cái con ma Lô Khả Khả  c.h.ế.t của mụ  đấy." Ngay khi  dứt lời,   hằm hằm xúc một ngụm cơm lớn  miệng và liền nhai ngấu nghiến. "Để  mà thấy thêm một  nào nữa,  sẽ lập tức gọi cảnh sát đến tống cổ mụ  ."
 
"Thôi , thôi  mà, dù  thì con gái   cũng  còn nữa , em đừng dồn    đường cùng  gì."
 
" dồn mụ  ư? Anh   bệnh  hả, Nguyên Quốc Khánh!" Giọng  chói tai như a-xít của  bất ngờ rít lên, khiến  đang múc canh cũng  giật b.ắ.n cả , đến nỗi một muỗng canh cà chua trứng nóng hổi cứ thế đổ thẳng xuống cánh tay trần.
 
  từng thấy  nhanh đến như  bao giờ, bởi ngay khi bà   đặt mạnh chiếc bát xuống bàn thì  ngay lập tức lao đến bế thốc  lên, đồng thời hét lớn tên Nguyên Quốc Khánh trong sự hoảng loạn tột độ. Mẹ ôm   lòng, dùng dòng nước máy lạnh buốt xối xả lên tay   lâu, trong khi đó ánh mắt bà  thì ngập tràn sự đau lòng và áy náy khôn cùng.
 
"Đau  con? Chắc chắn là đau lắm  ? Giờ    đây, trời ơi, tuyệt đối đừng để  sẹo nhé con ơi."
 
Thế nhưng  chỉ ngây     và     bất kỳ phản ứng nào. Chính bố là  đầu tiên nhận  sự bất thường đến đáng sợ của .
 
"Anh Anh, con...  đau  con?"
 
"Không đau ạ."  ngẩng khuôn mặt nhỏ bé lên trả lời một cách nghiêm túc đến lạ lùng.
 
Mẹ  ngỡ ngàng  vẻ mặt vô cảm của ,   cúi xuống  vết bỏng nước lớn đang phồng rộp, đỏ ửng  cánh tay.