"Đến mức   mà    thể  đau  chứ?"
 
Giờ thì bố   bắt đầu thực sự lo lắng. Trong tưởng tượng của họ,  lẽ  sẽ  thét lên đến ngất , hoặc cũng  thể sẽ sợ hãi mà la hét ầm ĩ, nhưng điều duy nhất mà bọn họ  thể nào ngờ đến chính là sự bình thản đến rợn  của  lúc .
 
"Không đau  ạ, con  thấy đau một chút nào cả."
 
Sau cùng,   lo đến phát , thế nên hai  cũng chẳng còn nghĩ ngợi  gì nữa mà vội vàng đưa  đến bệnh viện. Vừa đến nơi, bác sĩ   hai lời  lập tức cho   các xét nghiệm  tiêm truyền.
 
"Không  vấn đề gì lớn ,  thể là do trẻ con dạo  học hành căng thẳng quá nên dẫn đến rối loạn cảm giác tạm thời mà thôi."
 
Nghe ,   mới dám thở phào nhẹ nhõm như  trút  gánh nặng ngàn cân. Trên đường về nhà, khi  rẽ  con hẻm quen thuộc,  vô tình liếc mắt  về phía căn nhà ở hướng Đông thì bắt gặp ánh mắt âm u, lạnh lẽo của dì Lô đang lóe lên từ  khe cửa hé mở. Chẳng lẽ dì  vẫn luôn  đó rình mò chúng  từ nãy đến giờ ư?
 
20
 
Hai  con  về đến nhà   bao lâu thì dì Lô  sang gõ cửa, tiếng gõ cửa vang lên đều đều, khô khốc giữa  gian tĩnh lặng.
 
" ở nhà bên phía Đông  thấy tiếng cô chú la hét ầm ĩ,   là   chuyện gì ? Anh Anh nhà    chứ?"
 
Mẹ  từ trong nhà   cố tình  chắn ngay  mặt dì Lô, như thể  dùng chính   để che  ánh mắt tò mò, soi mói của dì . "Con gái  thì  chuyện gì  chứ? Con bé nhà    tâm thiện,  phúc báo lớn, nên cả đời  sẽ  bao giờ gặp  chuyện gì !"
 
"Thế ? Vậy tại    thấy cô chú  vội vàng đưa con bé đến bệnh viện?"
 
Thấy dì Lô  một chút nể nang mà thẳng thừng vạch trần lời  dối của ,   lập tức nổi đóa: "Cô  ý gì hả,   cô đang ngày đêm mong ngóng Anh Anh nhà  gặp chuyện  lành  ?"
 
" ,   thể  thấy nó sống  ."
 
Dì Lô đột nhiên  đổi thái độ, lời lẽ sắc lạnh và thẳng thừng đến mức khiến   nhất thời  phản ứng kịp. "Cô... cô bớt giở trò , cô… cô   cái gì đấy?"
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngu-quy-doi-mang-nguyen-anh-1/chuong-8.html.]
"    thể  thấy nó sống  , bởi vì nó mà sống  thì con gái  sẽ  thể . Chỉ khi nào nó   thì con gái  mới  thể  ."
 
Dì Lô cứ thế  sừng sững giữa sân,  thể lắc lư một cách kỳ quái, trong khi đôi mắt thì đờ đẫn, vô hồn, giọng  thì chậm rãi và đều đều đến bất thường.
 
"Ha... ha... ha... ha... ha."
 
Rồi cứ thế, dì  chậm rãi   , từng bước, từng bước một, như một con rối gỗ, dịch chuyển về phía cửa cho đến khi bóng hình kỳ dị    biến mất khỏi tầm mắt chúng .
 
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Mẹ   c.h.ế.t trân tại chỗ, mặt mày tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt thất thần, lo lắng  chằm chằm   sân trống rỗng, lạnh lẽo. Đột nhiên bà  như sực tỉnh khỏi cơn mê,  hoảng hốt thốt lên một câu gần như là gào thét: "Không đúng,  đúng ...   mụ ...  mượn thọ của Anh Anh  !"
 
21
 
"Mượn thọ? Đó là cái quái gì thế?" Bố , một  từ nhỏ  lớn lên trong môi trường tập thể của quân đội, đương nhiên  từng   đến thứ truyền thuyết dân gian ma quái .
 
Cái gọi là "mượn thọ" vốn dĩ là một loại tà thuật vô cùng độc ác, trong đó   sẽ dùng m.á.u gà  tên và ngày tháng năm sinh của kẻ sắp c.h.ế.t lên những bộ quần áo mới,  mang  tặng cho một đứa trẻ khỏe mạnh. Ngay  cái khoảnh khắc đứa trẻ  ngây thơ mặc bộ quần áo đó   thì cũng đồng nghĩa với việc nó  ngầm chấp thuận lời yêu cầu mượn thọ, và  chính thức trở thành "  mượn thọ".
 
Đến đêm, thuật mượn thọ sẽ  tiếp tục bằng cách đốt tóc và móng tay của đứa trẻ  thành tro,  đó hòa  nước cho nó uống. Chỉ cần  xong bước  thì coi như việc mượn thọ  thành công mỹ mãn. Và một khi  thành công, trong vòng bảy ngày ngắn ngủi,   mượn thọ sẽ dần dần mất  cảm giác của ngũ quan,  bệnh tật triền miên, ngày một héo mòn, trong khi đó, kẻ tặng quần áo sẽ  kéo dài tuổi thọ một cách kỳ lạ.
 
Mẹ  bất thình lình như nhớ  điều gì đó vô cùng kinh khủng, bà  liền điên cuồng chạy bổ  nhà  nắm chặt lấy cánh tay  và  ngừng ghì chặt lấy. Bà  kéo  sát  gần, gương mặt hoảng loạn tột độ, và giọng  cũng lộ rõ run rẩy: "Mụ ... mụ   giật tóc của con ? Có...  cắt móng tay của con ? Con nghĩ kỹ  xem, nghĩ thật kỹ  xem,   !"
 
Vẻ mặt hoảng hốt đến biến dạng của    sợ hãi đến mức bật  nức nở. Ngay lập tức, bố  vội vàng bế thốc  lên  đưa tay vỗ nhẹ  lưng  để an ủi: "Em đừng  con bé sợ hãi nữa."
 
"Anh thì  cái quái gì chứ!" Mẹ  gạt phắt lời bố,  đó liền    thẳng  phòng ngủ, và chẳng mấy chốc, tiếng  nức nở, tuyệt vọng của bà   vọng  từ bên trong.
 
Bởi vì  cổ áo của chiếc váy hồng tai ương đó,   quả nhiên  tìm thấy tên và ngày tháng năm sinh của Lô Khả Khả  thêu bằng những đường chỉ đỏ chói nhỏ li ti.
 
  đưa về phòng ngủ, trong khi ngọn đèn trong phòng khách thì vẫn sáng trắng cho đến tận đêm khuya. Bố  cứ thế  đó  chằm chằm  chiếc váy ma quái, và  ngừng hút hết điếu thuốc  đến điếu thuốc khác, mãi  cuối cùng, như  hạ  một quyết tâm vô cùng lớn lao, ông  bỗng nhiên cầm chiếc bật lửa lên.