"Anh... đốt nó ."
 
Mẹ  như một tia chớp liền dùng một tay ngăn bố   lập tức giật phắt lấy chiếc váy: "Chỉ  đồ của  c.h.ế.t mới đốt thôi. Vạn nhất đốt nó  thì thực sự  còn cách nào cứu vãn  nữa ."
 
"Vậy thì mang  trả  cho con mụ Lô Tiểu Liên đó."
 
"Anh  thể động não một chút   hả! Đã  là mượn thọ, giờ mà trả  cho mụ  thì chúng  ngay cả cái bằng chứng duy nhất  cũng  còn."
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
 
"Cái  cũng  , cái  cũng  xong,  rốt cuộc em  xem   thế nào đây?"
 
"Làm  ư? Em... em   mà  ." Mẹ  thẫn thờ ngả   ghế sofa, cả  như mất hết sức lực và   rơi  bế tắc. "Ngũ quan của Anh Anh   vấn đề , nên em nghĩ... chúng  chỉ còn  ba ngày thôi."
 
22
 
"Ngày mai  sẽ đưa con bé  bệnh viện kiểm tra  diện. Anh  tin khoa học hiện đại   thể đánh bại  mấy cái trò mê tín dị đoan, phong kiến ." Bố   với vẻ mặt phẫn nộ, ngay lập tức,  liền nắm lấy con ch.ó đồ chơi  sofa ném thẳng   ông .
 
"Hôm nay  bệnh viện    mặt ở đó  ? Bác sĩ   thế nào  quên  !"
 
"Cái gì mà… áp lực học hành quá lớn dẫn đến rối loạn cảm giác tạm thời."
 
"Em xin  đấy,  động não một chút , con bé nhà  mới  sáu tuổi, ngoài việc xem TV  thì chỉ  ăn vặt,  gì  cái gọi là áp lực học hành chứ!"
 
Điều  cũng đúng, về mặt học tập,   bao giờ  lo lắng điều gì, vì dù  thì  vẫn còn nhỏ, vẫn đang ở cái tuổi ăn tuổi chơi vô lo vô nghĩ.
 
 lúc , một tiếng sột soạt, cào cào kỳ lạ bất ngờ vang lên khiến bố   lập tức trở nên cảnh giác và căng thẳng.
 
"Anh  bảo em kiểm tra xem nhà   hang chuột nào , em  kiểm tra ?"
 
"Em kiểm tra ,  ... Khoan , hình như... hình như là từ phòng của Anh Anh."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/ngu-quy-doi-mang-nguyen-anh-1/chuong-9.html.]
 
Tiếng động ghê rợn đó chính xác là truyền đến từ phòng ngủ của .
 
Trong giấc mơ mà bố    tài nào  thấy, năm con quỷ nhỏ bé, gầy guộc đó  đến. Chúng vẫy gọi    theo chúng, và  cứ thế, như  thôi miên, lờ đờ, vô thức  theo.   lúc , màn sương mù dày đặc phía  lưng  bỗng phát  một thứ ánh sáng dịu nhẹ, và trong luồng ánh sáng ấm áp  vang lên một giọng  quen thuộc, đầy lo lắng và bất an: "Đừng ."
 
 lập tức dừng bước. Một bên thì  sức kéo  , một bên  khẩn thiết níu  , khiến  nhất thời bối rối  sững tại chỗ và  khỏi cảm thấy vô cùng khó xử. Đang lúc  còn đang phân vân và      thì bố   đột ngột xông  phòng. Chẳng lẽ bọn họ cũng   trong giấc mơ của  ư?
 
  khoảnh khắc họ xông , năm con quỷ vốn mỏng manh, yếu ớt như những hình nhân bằng giấy bỗng chốc phình to , trở nên khổng lồ và hung tợn. Đặc biệt là con quỷ đang  sấp  trần nhà, lúc  nó đang há cái miệng to như chậu máu, đen ngòm lao thẳng về phía  , thế mà     hề nhúc nhích, dường như là bà   hề  thấy nó.
 
 sốt ruột đến mức nghiến răng ken két, nắm chặt hai bàn tay nhỏ bé lao tới,  ngờ rằng cú đ.ấ.m   khiến nó vỡ tan  thành từng mảnh khói đen. Sau đó, cả căn phòng chìm  một  gian tĩnh lặng đến đáng sợ.
 
23
 
Khi tỉnh dậy,   thấy    chiếc giường trắng toát của bệnh viện, và lúc  mới  đêm qua    sốt cao đến 41 độ C. Cuối cùng,  cũng kể cho   về tất cả những gì  xảy  trong giấc mơ kỳ lạ của .
 
"Năm con tiểu quỷ ư? Lẽ nào... mượn thọ  như thế ?" Mẹ  lẩm bẩm một  nửa ngày trời, cuối cùng cũng chỉ  thể dùng lý do giấc mơ  thể tính là thật để tự trấn an bản .
 
 còn cái giọng   thì ? Cái giọng   bảo  "đừng "   chỉ xuất hiện một  trong giấc mơ của . Người nọ   nọ  tìm thấy  nữa .
 
Nửa đêm ở bệnh viện,   ngủ  ngon,  lẽ đó là giấc ngủ yên bình nhất, sâu nhất trong suốt mấy ngày qua. Khi xuất viện, bố cõng   lưng  đến sảnh lớn của bệnh viện, và  để ý thấy gạch lát sàn ở sảnh là những thanh ngang màu đen dài ngắn  đều.  lúc chúng  bước qua khu vực đó, mặt đất  chân  đột nhiên lóe lên một vệt sáng vàng rực rỡ  vụt tắt. Mãi    mới  đó là một quẻ bói trong Kinh Dịch—Hỏa Trạch Khuê, mang ý nghĩa gặp hung hóa cát, gặp nguy hóa lành.  nghĩ,  lẽ chính quẻ bói vô hình   chặn  năm con tiểu quỷ ở bên ngoài và  cho chúng  cơ hội bước .
 
24
 
Trên đường về, bố vẫn nhất quyết cõng   lưng, tuyệt nhiên  chịu cho  tự  lấy một bước.
 
"Bố ơi, con  tự  cơ." Thế nhưng bố  dường như  như   thấy, trong khi đó, cánh tay đang đỡ lấy cơ thể nhỏ bé của   càng siết chặt hơn.
 
Sáng sớm khi chúng    thủ tục xuất viện xong,   nhận  một cuộc điện thoại gấp báo  một lô hàng  đến và bảo bà    nhận ngay lập tức. "Anh Anh nhà   con mụ Lô Tiểu Liên đó  lát một tấm phiến đá xanh ở… Thôi, đợi em về  hãy ." Trước khi , bà  còn  quên dặn dò bố với vẻ mặt vô cùng nghiêm trọng: "Anh tuyệt đối đừng để con bé rời khỏi   nửa bước. Cõng cũng , bế cũng xong,  thậm chí là nhét  túi áo cũng , tóm  là nó  luôn ở   ."