16.
 
Mỗi  Tần Trắc đến, bố  đều chào hỏi mấy câu,  đó chỉ lên lầu:
“À, để chú gọi Tiểu Dũ xuống nhé…”
 
Anh mỉm  lịch sự, chuẩn  gật đầu.  bố  lập tức đổi ý:
“Ôi, suýt nữa thì quên,    bảo  cần gặp mà. Dù     tránh cũng chẳng tránh .”
 
“ nhớ rõ mà, yên tâm, sẽ  gọi nó .”
 
“Haha,  đừng trách, trí nhớ  càng ngày càng kém, thường xuyên quên giờ uống thuốc.”
 
“…”
 
Anh im lặng thật lâu,   khổ, nghiêm túc :
“Chú Lâm,  xong chắc chú  tin, thật  hôm đó cháu phát điên .”
 
Bố : “?”
 
“À, giờ cháu  gọi là… ba mới đúng. Ba, ba đừng khách sáo với con.”
 
Bố  sững sờ: “Hả?”
 
Anh chẳng thấy  gì lạ:
“Ba ăn sáng ? Để con  mua nhé. Ba thích ăn gì? Mẹ con thích ăn gì? À đúng , nhà  hôm nay  lau nhà,  lau cửa sổ, phòng giặt còn quần áo, chó cũng  dắt  dạo. Ba cứ nghỉ, con  hết cho. Con từ nhỏ  giỏi việc nhà .”
 
“…”
 
Bố  căng thẳng, run rẩy chạy  hỏi :
“Con gái, thằng Tần  nó  nhập hả? Mấy hôm   như thế …”
 
: “…”
 
Từ đó mấy ngày liền, sáng nào tỉnh dậy xuống lầu  cũng thấy  chăm chỉ trong nhà: tay trái cầm cây lau, tay  cầm giẻ,  dọn dẹp  hầu hạ bố  ,  còn tắm rửa cho con ch.ó nhà .
 
Bàn ăn luôn  đồ  mua theo khẩu vị , kèm một bó hồng đỏ thắm.
 
Anh ghi nhớ từng câu  , thậm chí cả lúc  ngủ trưa lẩm bẩm  ăn tai heo,  khi mưa  gọi  đồ,  liền đội mưa chạy  mua cho .
 
Trong lòng  dấy lên chút áy náy.
 
Anh thấy , nửa đùa nửa thật:
“Cháu hiếu kính bà nội thì nên mà.”
 
: “…”
 
 thở dài:
“Tần Trắc,   cần   …”
 
Anh cắn môi, giả vờ   thấy, cố chấp đáp:
“Không hiểu em  gì, để  dọn phòng sách cho em.”
 
Rồi  ở lì trong phòng sách suốt đêm, đến lúc  về thì thần hồn điên đảo, thậm chí còn vấp ngã.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-chong-fan-cuong-cua-toi/chuong-9.html.]
  hiểu   , cho đến tối nhận  tin nhắn:
 
“Tiểu Dũ, em vẫn  quên  mối tình đầu  ?”
 
  phủ nhận, khách quan đáp:
“Dù là ai,  đầu tiên  thích cũng  khó quên mà.”
 
Anh im lặng hồi lâu.
 
 nghĩ ngợi,  hỏi:
“Anh để ý chuyện   tình đầu ? Không  , nếu  thấy để bụng thì chúng   thể  kết hôn.”
 
Anh vẫn  trả lời.
17.
 
Ngày hôm   vẫn đến.  đột nhiên  mặc vest và sơ mi như  khi nữa, mà  bằng một chiếc áo hoodie  … trẻ con.
 
 thấy cái áo   vẻ quen quen, nhưng  hiểu  , liền hỏi:
“Anh Tần, hôm nay   gì ?”
 
Tần Trắc cúi đầu, bàn tay siết chặt, dường như khó mở miệng:
“Anh… ăn mặc thế , em  thích ?”
 
Nói thật, với gương mặt và vóc dáng của Tần Trắc, mặc gì cũng  thôi.  mỉm :
“Rất hợp,   lắm.”
 
Được  khen, mắt  sáng rực lên.  chẳng hiểu , nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt   ảm đạm xuống. Giọng trầm thấp:
“Em thích thì …  nguyện ý  .”
 
: “?”
 
Đến tối, lúc dọn giá sách, một tấm ảnh rơi . Là ảnh chụp  với mối tình đầu. Vì kẹp trong sách nên   vứt .  cúi xuống nhặt lên, bỗng nhận  cái hoodie    …   quen thế.
 
Hệt như cái mà mấy hôm nay Tần Trắc mặc.
 
…Nên  là, hôm nay   bắt chước phong cách bạn trai cũ của ?
 
Trời ạ, tên ngốc .
 
  buồn   bất đắc dĩ, vội gọi điện cho :
“Có lẽ bố    rõ với . Người yêu cũ của  là do bắt cá hai tay nên  mới chia tay. Hôm đó   gặp , cũng chỉ là để cho  một trận thôi.”
 
“   công tác cùng , thật  chỉ là   du lịch, chứ     vì .”
 
Tần Trắc im lặng một lúc, giọng lộ  sự vui mừng  giấu nổi:
“Sao em   mấy điều  đột ngột thế? Thực …  cũng   ý   nhiều.”
 
: “…”
 
Ngày hôm , Tần Trắc từ một ông đầu bếp mặt dài thượt biến thành đầu bếp ánh sáng rạng ngời. Thậm chí còn khe khẽ ngâm nga hát trong bếp.
 
Chà, từ “đầu bếp tuyệt vọng” biến thành “thần bếp Tiểu Phúc Quý” .
 
: “……”