05 
 
 run rẩy bước lên xe. 
 
“Sư , cảm ơn . Có  phiền  ?” 
 
Khác hẳn với bộ áo blouse trắng mà  thường mặc hàng ngày, hôm nay Kỷ Tuấn Tu mặc  chỉnh tề: áo sơ mi trắng, vest đen, trông gọn gàng và đầy vẻ cao quý, như thể  đang chuẩn  đến một dịp quan trọng nào đó. 
 
Anh  trả lời, chỉ  thẳng về phía . 
 
   ngoài cửa sổ,  dám  thêm gì. 
 
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Xe cách âm  ,  gian nhỏ bé trong xe trở nên yên tĩnh và khép kín, đến mức  cũng  cố gắng thở nhẹ hơn. 
 
“Sao lúc nào em cũng khiến  trở nên khổ sở như .” 
 
Anh đột nhiên lên tiếng, giọng  trầm thấp. 
 
 ngây ,    trả lời thế nào. 
 
“Trời mưa thế  mà em cũng  đợi xe buýt, tiết kiệm  mấy đồng? Mà hồi , cái bằng sáng chế của em tại   nhượng  miễn phí cho  ?” 
 
Đèn đỏ, xe dừng . 
 
Anh nghiêng đầu  . 
 
Hàng mi dài  cụp xuống. 
 
Ánh đèn giao thông từ ngã tư chiếu  từng đợt, sáng tối đan xen,  ánh mắt  sâu thẳm và khó đoán. 
 
“Đi xe buýt cũng tiện mà, em—” 
 
  gượng,    một câu thì đột nhiên khựng . 
 
Dưới   cảm thấy  gì đó ấm nóng, một cảm giác quen thuộc trào . 
 
 lập tức nhận , kinh nguyệt  đến. 
 
Hôm nay   mặc một chiếc váy mỏng bằng vải cotton, chẳng thể nào ngăn . 
 
Chiếc xe của sư   qua là loại xe sang, mà   thì nổi tiếng mắc chứng sạch sẽ trầm trọng, đến mức hộp giấy của máy in trong phòng thí nghiệm cũng  kéo  kiểm tra xem  bụi … 
 
 nhất thời  hoảng hốt   hổ. 
 
“Có chuyện gì?” Anh   chằm chằm. 
 
 cúi đầu, cắn chặt môi,  dám  . 
 
Một lúc lâu ,  khó khăn lên tiếng: 
 
“Em hình như… hình như   bẩn xe của  . Không   dễ lau sạch …” 
 
Ánh mắt của Kỷ Tuấn Tu  xuống đôi giày của , nhẹ nhàng “Ừm” một tiếng. 
 
Mặt  nóng bừng như lửa đốt. 
 
“Không …    chuyện đó.” 
 
“…” 
 
 nhắm chặt mắt, quyết định  thẳng: 
 
“Em đến kỳ kinh nguyệt ,  bẩn ghế xe của .” 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-co-tam-duyen-se-den/6.html.]
 
Bên trong xe bỗng chốc trở nên yên lặng. 
 
Rõ ràng  nãy   yên tĩnh, nhưng giờ  còn im lặng hơn, như thể ngay cả  khí cũng ngừng lưu động. 
 
 cảm thấy  sắp  đến nơi. 
 
Xe lao nhanh  đường, tiếng mưa bên ngoài dường như càng lúc càng lớn hơn. 
 
Một lúc , xe chầm chậm dừng  bên đường. 
 
Kỷ Tuấn Tu   , chỉ  nhỏ một câu: 
 
“Đợi một chút.” 
 
Sau đó,  mở cửa, bước xuống xe, sải bước   màn mưa. 
 
Trên đường  vài vũng nước nhỏ,  bước nhanh với đôi chân dài,  bùn nước b.ắ.n lên giày và ống quần. 
 
 chợt nhận ,   quên mang theo ô. 
 
Anh bước  một cửa hàng tiện lợi, chẳng bao lâu  trở  với một túi ni lông đen trong tay. Lên xe,    gì, chỉ lặng lẽ khởi động xe tiếp. 
 
   một cái. 
 
Anh vẫn  thẳng phía ,  vai áo xuất hiện những vệt nước mưa ướt nhẹp, vài giọt nước từ tóc  rơi xuống, thấm  cổ áo sơ mi trắng. 
 
Xe dừng   chung cư nơi  ở. 
 
Tay  nắm chặt , do dự  dám bước xuống. 
 
“Có thể giặt sạch .” Anh bỗng . 
 
“Gì cơ?” 
 
“Ghế xe,  thể giặt sạch.” 
 
Mặt  đỏ bừng, lí nhí đáp: 
 
“Sư , thật sự xin . Anh cứ  tiền phí rửa xe bao nhiêu, em sẽ trả.” 
 
Nói xong,  mở cửa xe, định chạy xuống. 
 
“Đợi .” 
 
Anh  ,  đó đưa chiếc túi ni lông đen qua. 
 
“Cầm lấy.” 
 
 sững sờ nhận lấy chiếc túi. 
 
Hóa     cửa hàng tiện lợi là để mua đồ cho . 
 
Không thể ở  thêm một giây nào nữa,  vội vàng  một tiếng “Cảm ơn”  mở cửa xe, bước xuống. 
 
Trong thang máy,  mở chiếc túi ni lông . 
 
Bên trong là một gói băng vệ sinh ban ngày ABC, một gói băng ban đêm Sofy, một gói băng lót, và một hộp  gừng đường đỏ. 
 
 trợn tròn mắt. 
 
Thật khó tưởng tượng . 
 
Một  như đại sư , lúc đó  mở miệng thế nào để bảo nhân viên bán những thứ …