“   bằng chứng sai phạm rõ ràng, nhưng giữa chúng , tình cảm  c.h.ế.t.”
Đến lượt  phát biểu.
Giọng  khàn khàn:
“Thưa thẩm phán,   đồng ý ly hôn.”
“Lý do?”
“Tình cảm giữa  và cô   hẳn rạn nứt, chỉ là hiểu lầm.   sửa sai,  cứu vãn cuộc hôn nhân .”
  mà thấy nực .
Sửa sai? Cứu vãn?
Những lời ,    quá nhiều.
“Bị đơn  thừa nhận  ít quan tâm vợ ?”
“Có. Vì công việc nên  lơ là.  đó là điều  thể  đổi.”
“Bị đơn định  đổi thế nào?”
“ sẽ điều chỉnh công việc, dành thời gian bên cô  nhiều hơn.”
 nhếch môi.
Anh vẫn  hiểu — thời gian  thể chữa lành một trái tim  nguội lạnh.
Thẩm phán  .
“Nguyên đơn  chấp nhận cơ hội hòa giải ?”
“Không.”
 đáp dứt khoát.
“Cô chắc chứ?”
“ chắc.”
Thẩm phán gật đầu, kết thúc phần tranh luận:
“Tòa sẽ ấn định ngày tuyên án .”
“Khoan.”
Lục Trầm An bất ngờ  dậy. “  điều  .”
Anh  , đôi mắt ửng đỏ.
“Vãn Chi,    sai.   thật sự yêu em. Xin em cho  một cơ hội.”
“Bị đơn, đây là tòa án,   nơi bày tỏ tình cảm,” thẩm phán nhắc nhở.
“Xin , nhưng   .” Giọng  run rẩy. “Nếu mất em…  sống  nổi.”
  , lòng phẳng lặng.
Bởi   từng c.h.ế.t một  vì .
Những ký ức cũ ùa về — ngày  bệnh nặng,   về; ngày   ,  vắng mặt; và ngày   trong quan tài,  nắm tay Bạch Tư Tư mà .
Thẩm phán yêu cầu  bình tĩnh . Anh lau nước mắt,  xuống.
Phiên tòa kết thúc.
Bước  ngoài,  hít sâu một  —
Cuối cùng,  thứ sắp kết thúc.
Luật sư của  tiến .
“Cô Tạ, khả năng thắng  cao. Thẩm phán  vẻ nghiêng về phía cô.”
“Khi nào  kết quả?”
“Khoảng một tuần.”
“Tốt.”
   , nhưng giọng   vang lên phía :
“Vãn Chi, đợi .”
 dừng .
“Em thật sự  còn chút gì với  ?”
“  ghét .”  đáp, giọng bình thản. “Chỉ là…   còn thương nữa.”
Anh lặng .   thấy tiếng bước chân  khựng   lưng,  im bặt.
Tối đó,  về nhà, gói nốt hành lý.
Ngày mai,  sẽ rời  — đến nơi mà   thể tìm thấy  nữa.
Lần  trở về,  sẽ  trong tay tờ giấy ly hôn — biểu tượng của tự do mà  chờ đợi suốt ba năm.
Tối đó, điện thoại reo. Là  — Lý Thục Phân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nguoi-cu-xin-dung-tim-toi/chuong-10-mien-dat-xa.html.]
“Vãn Chi, hôm nay con  tòa  ?”
“Vâng.”
“Kết quả thế nào?”
“Chưa ,  đợi tuyên án.”
Đầu dây bên  im lặng  lâu,  giọng bà run run:
“Con thật sự  ly hôn với Trầm An ?”
“.”
“Vì ? Hai đứa đang yên lành,    chia tay?”
 khẽ bật . “Mẹ, nếu như  mà gọi là yên lành, thì thế nào mới là khổ?”
“Con    ,  sẽ giúp hai đứa hòa giải.”
“Hòa giải?”  lặp , giọng lạnh nhạt. “Mẹ,  đời   ai  thể hòa giải  điều  c.h.ế.t.”
“Vãn Chi…” Mẹ nghẹn ngào. “Trầm An thật sự  yêu con, nó gầy lắm, ăn chẳng  ngủ chẳng yên.”
Lại là câu  . Lần nào cũng thế.
“Nếu   thật sự yêu con,”  đáp, “thì    kết cục hôm nay.”
“Con ơi, ai chẳng  lúc sai lầm. Cho nó thêm một cơ hội .”
“ từng cho   cơ hội,  nhiều .”  bình tĩnh . “Chỉ tiếc,    từng trân trọng.”
 định kết thúc cuộc gọi thì  hỏi tiếp:
“Ngày mai con  ?”
“Tây Tạng.”
Bà hốt hoảng. “Xa thế ? Một  con gái  nơi đó  gì?”
“Công việc.”
“Công việc gì quan trọng đến mức  đến chỗ nguy hiểm ?”
 mím môi. Kiếp , khi     Tây Tạng, Lục Trầm An cũng phản đối như thế.
   lời, ở  —  c.h.ế.t dần trong cái nhà lạnh ngắt mang tên “hôn nhân”.
Giờ đây, dù ai ngăn,  cũng  .
Tây Tạng là giấc mơ, là lời hứa với chính .
“Mẹ, con sẽ tự lo cho bản .”
“Đừng ,   .”
“Không  .”
“Vậy đợi Trầm An khỏe , để nó  cùng con.”
 bật  khẽ. “Mẹ, con sắp ly hôn với   . Chúng con  còn là vợ chồng nữa.”
“Nếu con  ly hôn, nó sẽ  cùng con.”
Lý lẽ kiểu đó    quá nhiều. Phụ nữ  hy sinh ước mơ chỉ để đổi lấy một  đàn ông “ cùng”.
“Mẹ, con  cần ai  cùng cả.”  kiên định. “Con  thể đến bất cứ nơi nào, chỉ cần con .”
“Mẹ thật sự  hiểu,  con  bướng bỉnh thế .”
“Không  bướng bỉnh,  . Là tỉnh táo.”
 cúp máy, tiếp tục gấp hành lý.
Ngày mai,  sẽ rời khỏi nơi  — đến miền đất xa của riêng .
Nắng ở Lhasa rực rỡ đến chói mắt.
  giữa quảng trường Potala, ngẩng đầu  tòa cung điện lấp lánh trong ánh nắng sớm.
Cuối cùng,   đến  nơi  từng chỉ dám mơ.
“Cô Tạ, cô thấy  ?” Nhiếp ảnh gia Tiểu Trương hỏi.
“Cũng , chỉ  choáng chút thôi.”
nguyenhong
“Cao nguyên mà, từ từ  sẽ quen.”
 gật đầu, nâng máy ảnh chụp vài tấm — mỗi khung hình là một mảnh tự do.
Lhasa chỉ là điểm khởi đầu.
Sau đó là hồ Nam Co,  trạm căn cứ Everest. Lịch trình dày, đường xa, nhưng  thấy lòng  nhẹ nhõm đến lạ.
Phong cảnh dọc đường khiến   lặng  — thảo nguyên trải dài, núi tuyết sừng sững, hồ nước trong xanh như gương.
      sổ tay, ghi  cảm xúc và hình ảnh.
Trời xanh trong đến mức  thể  thấy tận chân mây.
Núi xa phủ tuyết trắng, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh như bạc.